Hai vợ chồng tôi cưới nhau mới hơn 2 năm thì mâu thuẫn triền miên, đặc biệt chuyện chăn gối chẳng bao giờ hòa hợp. Càng cố gắng hàn gắn, khoảng cách càng xa. Cuối cùng, chúng tôi kéo nhau ra tòa, rồi chia đôi căn nhà vỏn vẹn 50m2 thành 2 phòng riêng biệt, coi như đường ai nấy đi, khỏi phiền nhau thêm nữa.
Thế nhưng, chỉ đúng một tuần sau khi ly hôn, đêm nào tôi cũng bị đánh thức bởi những tiếng rên rỉ chói tai, dồn dập vọng sang từ căn phòng bên cạnh. Tiếng giường rung lắc, tiếng thở gấp gáp khiến tôi nóng máu đến mức không thể chịu đựng được.
Một đêm, tôi bực bội xộc thẳng sang, đạp cửa căn phòng quen thuộc năm nào, định bụng sẽ chửi cho chồng cũ một trận ra trò.
Nhưng ngay khoảnh khắc cánh cửa bật mở, tôi chết đứng:
Trên giường không hề có người phụ nữ nào cả… chỉ có chồng cũ đang nằm co giật, tay níu chặt tấm chăn, miệng rên rỉ trong đau đớn.
Anh ngẩng lên, ánh mắt tuyệt vọng, thì thào:– “Anh giấu em… thật ra anh bị bệnh nặng từ lâu, mấy tiếng em nghe… là cơn đau hành hạ, không phải như em tưởng.”