Dung ơi, Đào ơi, Hạnh ơi… Các con còn chưa kịp thi tốt nghiệp mà…
Tại một trường cấp ba vùng ven đô, lớp 12A1 vừa kết thúc buổi liên hoan chia tay cuối năm. Tiếng hát còn vang vọng, bàn ghế còn ghi đầy lưu bút. Cô chủ nhiệm vẫn chưa quen với sự im lặng khi đứng trên bục giảng, nơi ba chiếc bàn cuối lớp bỗng trống trơn.
Dung – Đào – Hạnh. Ba cô nữ sinh thân nhau như hình với bóng. Cùng sinh ra và lớn lên ở làng nhỏ bên sông, cùng đạp xe đến lớp, cùng chia nhau từng giấc mơ thi đại học.
Chiều hôm đó, cả nhóm rủ nhau ra bãi đất ven sông chơi, chụp ảnh kỷ niệm, ghi lại khoảnh khắc cuối cùng của đời học sinh. Ánh hoàng hôn đổ xuống rực rỡ, gió thổi nhẹ qua tóc, tiếng cười vẫn còn đọng lại đâu đó trong những bức hình lưu niệm.
Thế nhưng… chỉ vài giờ sau, ngôi làng nhỏ chìm trong lặng lẽ. Những dòng tin nhắn không được hồi đáp. Những cuộc gọi không ai nghe máy.
Cả ba em… không còn về nhà như mọi khi…
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa lên hẳn, tin dữ đã lan khắp ngôi làng nhỏ. Tiếng khóc xé lòng của những người mẹ, tiếng gào thét của những người cha, và sự bàng hoàng, đau đớn của cả làng xóm. Không ai tin nổi vào sự thật kinh hoàng ấy. Chiếc xe đạp nằm chỏng chơ bên bờ sông, vài chiếc dép trôi dạt, và dòng nước vẫn lặng lờ chảy, như không hề hay biết về bi kịch vừa xảy ra.
Đôi bờ sông trở thành nơi tìm kiếm tuyệt vọng, rồi thành hiện trường của nỗi đau tột cùng. Lần lượt, từng thi thể bé nhỏ của Dung, Đào, Hạnh được tìm thấy. Các em ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ, khi những ước mơ về cánh cổng đại học còn đang dang dở, khi những hoài bão về tương lai còn chưa kịp định hình.
Ba khoảng trống không bao giờ lấp đầy
Lớp 12A1 những ngày sau đó chìm trong bầu không khí tang tóc. Ba chiếc bàn cuối lớp vẫn trống trơn, nhưng giờ đây, chúng không còn là khoảng trống tạm thời của buổi chia tay, mà là khoảng trống vĩnh viễn, không bao giờ có thể lấp đầy. Mỗi lần cô giáo cất tiếng gọi tên, trái tim mọi người lại nhói lên. Những dòng lưu bút còn dang dở, những lời hẹn ước chưa kịp thực hiện, tất cả giờ chỉ còn là kỷ niệm đau buồn.
Vụ tai nạn thương tâm ấy trở thành nỗi ám ảnh khôn nguôi của ngôi làng. Mỗi chiều hoàng hôn buông xuống bãi đất ven sông, người ta lại nhớ về ba cô nữ sinh hồn nhiên, trong trẻo. Tiếng cười đùa của các em đã tắt, nhưng hình ảnh về tình bạn trong sáng, về những ước mơ dang dở của tuổi học trò sẽ mãi mãi đọng lại trong ký ức của những người ở lại.
Dung, Đào, Hạnh… Các em ra đi quá vội vàng, để lại bao tiếc nuối và một câu hỏi day dứt: “Nếu chiều hôm ấy, các em không ra bờ sông… thì liệu mọi chuyện có khác không?”