Bệnh viện Trung ương Hòa An, khoa Nội, vốn dĩ là một trong những nơi bình yên nhất. Không có cấp cứu ồn ào như khoa Hồi sức, không áp lực như phòng mổ. Thế nhưng vào tháng 5 năm đó, cả bệnh viện rúng động khi bốn nữ y tá của khoa cùng lúc thông báo… có thai.
Đầu tiên là y tá Mai, 34 tuổi – người phụ nữ điềm đạm, đã ly hôn và sống một mình nhiều năm. Cô là người ít nói, kín đáo, nhưng lại là trụ cột chuyên môn không ai thay thế.
Tiếp theo là y tá Hồng, 28 tuổi – đang trong một mối quan hệ mập mờ với một bác sĩ chưa công khai. Từng có tin đồn rằng cô đang yêu một người đã có gia đình.
Người thứ ba là y tá An, 26 tuổi, người mới chuyển từ bệnh viện tuyến huyện lên – ít nói, nhưng có một ánh mắt lạ lùng mỗi khi nhìn ai đó. Không ai rõ gia cảnh cô, chỉ biết cô thuê trọ một mình, hay đi về rất muộn.
Cuối cùng là Linh, 24 tuổi, xinh đẹp, nổi bật và luôn là tâm điểm trong mọi cuộc trò chuyện. Mới vào làm chưa đầy 8 tháng, Linh đã khiến không ít nam bác sĩ “trật nhịp tim”.
Việc bốn người phụ nữ – từ 4 hoàn cảnh khác nhau – cùng mang thai trong vòng chưa đầy 2 tháng khiến cả khoa bối rối. Nhưng điều kỳ lạ không nằm ở sự trùng hợp. Điều thực sự bất thường là… cả bốn đều từ chối tiết lộ cha của đứa bé.
“Em không muốn nói.”
“Chuyện cá nhân, xin đừng hỏi.”
“Không có cha thì sao? Tôi vẫn nuôi con được.”
Bác sĩ trưởng khoa – anh Long, 38 tuổi, tài giỏi, điềm tĩnh, cũng là người đang độc thân, bị cuốn vào vòng xoáy đồn đoán. Anh có mối quan hệ thân thiết với cả 4 y tá trên. Nhưng điều đó không có nghĩa… anh là cha của cả bốn đứa trẻ. Phải không?
Ban đầu, mọi người nghĩ là trùng hợp. Nhưng rồi những mẩu chuyện nhỏ bắt đầu hiện lên.
Một hôm, người ta thấy Linh khóc trong phòng thay đồ, tay cầm điện thoại mở tin nhắn từ một người lưu tên “Anh L.”
Hồng thì đập vỡ cốc nước trong phòng họp khi Mai nói đùa: “Cùng khoa, biết đâu con mình sau này là anh em.”
An bắt đầu tránh mặt Mai. Mai thì tỏ ra bình thản đến mức… đáng ngờ.
Một ngày giữa tháng 6, chị Thư – điều dưỡng trưởng – điền vào báo cáo nội bộ:
“Tình hình nội bộ nữ y tá khoa Nội có dấu hiệu bất thường. Bốn người cùng mang thai, cùng né tránh trả lời, và bắt đầu xung đột âm thầm. Nghi ngờ có mối liên quan đến cùng một cá nhân.”
Tin đồn bắt đầu bùng nổ:
“Nghe đâu bác sĩ Long là cha của cả bốn đứa!”
“Không phải! Tôi thấy bác sĩ Khang khoa Ngoại cứ hay rủ Linh đi ăn khuya…”
“Mai từng ở lại trực cùng bác sĩ Long rất nhiều lần. Đừng tưởng chị ấy già rồi là không có chuyện!”
Phòng hành chính bắt đầu điều tra không chính thức. Phòng công đoàn đề nghị gặp riêng từng người.
Cả bốn y tá đều từ chối tiết lộ cha đứa bé.
Cuối tháng 6, y tá An bị ngất trong giờ trực, được đưa xuống khoa Sản kiểm tra. Sau khi hồi sức, cô yêu cầu gặp riêng bác sĩ Long.
Cánh cửa phòng trực đóng lại hơn một tiếng.
Không ai biết họ đã nói gì.
Chỉ biết hôm sau, Mai nộp đơn xin chuyển công tác. Hồng xin nghỉ không lương 3 tháng. Linh… bắt đầu đổi cách xưng hô với Long: “Anh.”
Một tuần sau, một tờ giấy lặng lẽ được đặt lên bàn giám đốc bệnh viện.
Đơn từ chức.
Người ký: Bác sĩ Trần Hữu Long.
Trong buổi họp kín sau đó, bác sĩ Long chỉ nói một câu:
“Tôi xin chịu trách nhiệm hoàn toàn. Mong bệnh viện bảo vệ quyền riêng tư cho các đồng nghiệp của tôi.”
Tin chấn động. Không ai rõ chi tiết, nhưng từng mảnh ghép bắt đầu được xâu chuỗi.
Một bác sĩ trẻ ở khoa Nội – tò mò không chịu được – đã bí mật kết nối thông tin nội bộ và phát hiện: Thời gian thụ thai của cả bốn y tá… đều trùng với một khoảng trực kéo dài 5 ngày giữa tháng 2, khi bác sĩ Long cùng họ thay phiên trực tại khu cách ly Covid-19 – nơi bị phong tỏa hoàn toàn.
Khi ấy, đội trực 5 người phải sinh hoạt chung trong 1 khu riêng biệt. Không ra ngoài, không liên lạc với người nhà. Đó là thời điểm áp lực nhất, căng thẳng nhất – và cô độc nhất.
Không ai biết điều gì đã thực sự xảy ra trong 5 ngày đó.
Nửa năm sau, bác sĩ Long biến mất khỏi giới y khoa. Có tin đồn anh ra nước ngoài. Có người bảo anh trở về quê mở phòng mạch nhỏ.
Mai sinh con trai. Hồng sinh đôi. An sinh bé gái. Linh cũng sinh con trai, nhưng kỳ lạ là… bé có nhóm máu không khớp với bác sĩ Long.
Cuộc xét nghiệm ADN được thực hiện âm thầm. Kết quả trả về: Chỉ có 3 đứa trẻ là con của cùng một người. Một đứa… không phải.
Người đó là Linh.
Hóa ra, trong 5 ngày trực cách ly định mệnh ấy, chỉ có 3 người phụ nữ ở cùng một chỗ. Linh… đã nói dối. Cô mang thai trước đó, nhưng vì sợ dư luận, sợ hôn phu phát hiện mình ngoại tình với một bác sĩ khác, nên… nhập vào “đội hình” kia để che mắt.
Kẻ thực sự là cha đứa bé của Linh: bác sĩ Khang – người đã có vợ.
Ba người mẹ sống đơn thân. Họ không còn là bạn, nhưng cũng không là kẻ thù. Cùng một người đàn ông, cùng một thời khắc yếu đuối, nhưng họ chọn cách im lặng – để bảo vệ con mình, hoặc để giữ thể diện cho chính mình.
Bác sĩ Long – dù biến mất – vẫn đều đặn gửi tiền chu cấp hằng tháng qua một tài khoản ẩn danh. Trong mỗi lần chuyển khoản, luôn có một dòng tin nhắn:
“Anh xin lỗi.”
Và ở một nơi nào đó, ba đứa trẻ mang cùng dòng máu, sẽ lớn lên, không cha – nhưng ít nhất, sự thật đã được chôn vùi bằng tình yêu của những người mẹ.