Người phụ nữ họ Chu đến từ Thượng Hải đỗ xe trong một trung tâm mua sắm chỉ 40 phút nhưng phải trả phí 13.120 NDT (gần 45 triệu đồng).
Mọi người đều đồng ý rằng đậu xe trong trung tâm mua sắm cần phải trả phí. Tuy nhiên, số tiền có thể khác nhau tùy thuộc vào các yếu tố như khu vực, cơ sở hạ tầng, trang thiết bị và thời gian đỗ xe.
Nhưng ở Trung Quốc, phí đỗ xe ô tô trong vòng một giờ về cơ bản sẽ không vượt quá 100 NDT (hơn 340.000 đồng).
Chu, người làm việc ở Thượng Hải, đã đỗ xe ở bãi đậu xe quốc tế Trường Ninh khi đi mua sắm.
Khi rời khỏi bãi đậu xe, hệ thống thu phí tự động quét biển số xe của Chu, sau đó tự động trừ phí từ WeChat thông qua chức năng nhận dạng khuôn mặt. Chu đã quá quen thuộc với quy trình tính phí này nên không nhận thấy có gì bất thường.
Nhưng phải đến khi mua cà phê ở cửa hàng, Chu mới phát hiện số dư trong thẻ ngân hàng có vấn đề nên mới mở tin nhắn thanh toán trên điện thoại.
Tin nhắn cho thấy Chu đã thanh toán 13.120 NDT (gần 45 triệu đồng) vào khoảng 12 giờ trưa hôm 23/12/2023. Theo như cô được biết, bãi đậu xe quốc tế Trường Ninh tính phí 10 NDT cho thời gian chưa tới một giờ, tại sao cô lại bị tính phí nhiều như vậy?
Thế là Chu đã lại quay lại bãi đậu xe và thương lượng với nhân viên quản lý. Nhân viên quản lý họ Từ cũng cảm thấy khó hiểu khi nghe Chu nói rằng đã bị trừ 13.120 NDT tiền đậu xe.
Vì vậy nhân viên đã cho Chu đi xem video quay lại địa điểm thu phí. Trong video Chu lái xe vào bãi đỗ lúc 11:49:11 giây ngày 23/12, sau đó lái xe ra ngoài lúc 12:29:24 giây, tổng cộng thời gian đỗ xe khoảng 40 phút.
Sau đó, nhân viên quản lý nói với Chu rằng do thiết bị ở bãi đậu xe bị trục trặc, phí vượt mức sẽ được hoàn lại cho cô, nhưng đơn xin hoàn tiền cần phải thông qua quy trình của công ty. Và vì công ty của bãi đậu xe quốc tế Trường Ninh là công ty “lớn” nên tiền của Chu cần được xử lý từ từ nhưng có thể đảm bảo hoàn trả trong vòng một tháng.
Điều khiến Chu càng không nói nên lời là nhân viên còn nói rằng vì lãnh đạo và nhân viên tài chính đi họp nên anh ta có thể viết thư cam kết cho cô trước. Anh ta đảm bảo công ty sẽ hoàn trả phí cho Chu trong vòng một tháng, nếu quá hạn thanh toán, Từ sẽ ứng trước cho Chu.
Nhưng điều Chu quan tâm không chỉ là liệu cô có được hoàn trả số tiền hay không mà còn là khi nào. Chu yêu cầu kết quả nhanh hơn và chính xác hơn chứ không phải một câu trả lời quá rộng và mông lung như trong vòng một tháng.
Nói tóm lại, theo quan điểm của Chu, phí đỗ xe cao ngất ngưởng do bãi đậu xe quốc tế Trường Ninh tính đã ảnh hưởng đến cuộc sống của cô. Cách xử lý của nhân viên quản lý cũng có phần chiếu lệ khiến cô rất tức giận. Song không còn cách nào khác, Chu chỉ đành chờ phía công ty giải quyết việc hoàn tiền trong vòng một tháng, nếu quá hạn mà không thấy kết quả, cô quyết đưa việc này ra toà vì số tiền bị trừ không hề nhỏ.