Tôi tên là Hương, s.inh ra đã kh.ông có đôi tay. Từ nhỏ, tôi bị người đời dè bỉu, xa lánh, gọi là “đồ quái vật”. Nhưng tôi kh.ông bao giờ để s.ố phận định nghĩa mình. Tôi học cách l.àm mọi thứ bằng chân: viết chữ, nấu ăn, thậm chí thêu t.hùa. Dù vậy, tôi chưa bao giờ dám mơ đến chuyện yêu đương hay lập gia đình, cho đến khi gặp anh Dũng.
Dũng là một người đàn ông lành lặn, khỏe mạnh, l.àm nghề thợ mộc trong làng. Anh kh.ông ngại ánh mắt dò xét của mọi người, kiên trì theo đuổi tôi. Anh bảo: “Hương, em kh.ông có tay, nhưng trái tim em đẹp hơn bất kỳ ai anh từng gặp.” Lời nói ấy khiến tôi r.ơi nước mắt, và tôi đồng ý l.àm vợ anh.
Sau khi cưới, chúng tôi s.ống trong một ngôi nhà nhỏ bên cạnh nhà bố mẹ chồng. Nhưng cuộc s.ống kh.ông dễ dàng như tôi nghĩ. Cả làng xì xào bàn tán, bảo rằng tôi kh.ông xứng với Dũng, rằng con cái sau này s.inh ra chắc chắn sẽ dị tật, “chẳng giống người”. Mẹ chồng tôi, bà Lan, vốn đã kh.ông ưa tôi, càng nghe những lời đó thì càng lo lắng. Bà sợ dòng dõi nhà chồng sẽ bị “ô uế” vì tôi.
Một ngày, bà Lan gọi Dũng vào nói chuyện riêng. Tôi đứng ngoài cửa, nghe loáng thoáng bà bảo: “Con Hương kh.ông thể s.inh con được. Nhà mình phải tìm người đ.ẻ thuê, để tránh giống mẹ nó. Dòng dõi nhà ta kh.ông thể để một đứa trẻ dị tật l.àm xấu m.ặt.” Dũng ban đầu p.hản đối, nhưng trước áp lực của mẹ, anh đành gật đầu.
Họ tìm một người phụ nữ trẻ trong làng, tên là Thảo, để mang t.hai hộ. Thảo khỏe mạnh, xinh đẹp, và được trả một khoản t.iền lớn. Tôi đ.au l.òng lắm, nhưng kh.ông dám nói gì. Tôi tự nhủ, chỉ cần Dũng vẫn yêu thương tôi, tôi sẽ chấp nhận tất cả.
Chín tháng trôi qua, Thảo s.inh hạ một b.é trai. Cả nhà chồng tôi vui mừng kh.ôn xiết, chuẩn bị một bữa tiệc lớn để ra mắt đứa trẻ với cả làng. Nhưng khi đứa b.é được bế ra, kh.ông khí bỗng chìm trong im lặng. Cả làng kh.ông ai dám nhìn, có người còn quay m.ặt đi, thì thầm: “Trời ơi, sao lại thế này?”
Đứa b.é kh.ông có tay, kh.ông có chân, chỉ có một cơ thể nhỏ b.é tròn lẳn như một quả bóng. Mẹ chồng tôi s.ốc đến mức ngã quỵ, miệng lẩm bẩm: “Sao có thể… sao có thể như thế được?” Dũng ô.m tôi, nước mắt lăn dài, kh.ông nói nên lời.
Hóa ra, Thảo – người được chọn để s.inh con hộ – chính là em g.ái r.uột của tôi, được gia đình giấu kín từ nhỏ vì sợ tôi buồn. Chúng tôi là chị em s.inh đôi, và cô ấy cũng mang gen dị tật giống tôi, dù bề ngoài lành lặn. Mẹ chồng tôi kh.ông hề biết điều đó khi chọn Thảo. Đứa trẻ s.inh ra, dù kh.ông phải từ tôi, vẫn mang dòng máu của gia đình tôi, và s.ố phận nghiệt ngã đã khiến nó chịu dị tật còn nặng nề hơn cả tôi.
Cả làng từ đó kh.ông còn dám xì xào nữa. Mẹ chồng tôi, sau cú s.ốc ấy, dần thay đổi. Bà bắt đầu chăm sóc tôi như con r.uột, chuộc lại lỗi lầm của mình. Còn tôi và Dũng, chúng tôi quyết định nhận nuôi đứa b.é, đặt tên là Phúc, với hy vọng cuộc đời con sẽ bình an, hạnh phúc, dù con kh.ông giống người thường.