Tôi năm nay đã ngoài 70. Sau mấy lần vào viện vì huyết áp, tim mạch, tôi quyết định chia tài sản sớm cho ba đứa con — một trai, hai gái.
Tôi không muốn lúc mình nằm xuống rồi, chúng nó tranh giành, xô xát. Đứa nào cũng có phần, nhà đất chia rõ, sổ tiết kiệm sang tên. Tôi còn làm hẳn bản di chúc công chứng, ghi rõ mọi thứ, coi như yên tâm phần nào.
Tôi vẫn ở trong căn nhà cấp 4 cuối ngõ — nơi tôi và ông nhà từng gầy dựng cuộc sống. Còn căn nhà mặt phố tôi cho con trai cả, mảnh đất ngoại thành cho con gái thứ hai, và sổ tiết kiệm hơn 2 tỷ để con út chăm sóc mẹ già — đó là điều khoản tôi ghi rõ trong di chúc.
Ban đầu, mọi chuyện đều êm đẹp. Các con thường xuyên lui tới, hỏi han sức khỏe tôi. Tôi nghĩ: “Vậy là mình làm đúng.” Nhưng đúng tròn 4 tháng sau, sóng gió ập đến.
Con gái giữa đến tìm tôi, khuôn mặt hoảng hốt. Nó vừa khóc vừa dúi vào tay tôi tờ giấy: hợp đồng mua bán đất. Hóa ra con trai cả đã âm thầm bán căn nhà mặt phố – căn nhà mà tôi từng dặn là “để đời, đừng động vào.” Khi tôi gọi điện hỏi, nó chỉ lạnh lùng nói:
“Nhà con đứng tên rồi, mẹ không còn quyền can thiệp.”
Tôi lặng người. Nhưng bi kịch chưa dừng lại. Ngay sau đó, tôi phát hiện con út — đứa tôi tin tưởng nhất, đã rút sạch sổ tiết kiệm đứng tên nó. Tôi hỏi, nó tránh mặt, viện lý do đầu tư. Nhưng người hàng xóm thân cận thì bảo:
“Nó mới mua xe, đang chuẩn bị đi định cư với vợ ở nước ngoài.”
Tôi điếng người.
Bốn tháng. Chỉ vỏn vẹn bốn tháng sau khi chia hết tài sản, tôi từ một người mẹ “được yêu kính” trở thành gánh nặng bị đùn đẩy. Không ai chăm sóc tôi như đã hứa. Không ai còn quan tâm đến những bữa cơm tôi ngồi chờ đông đủ.
Tôi lặng lẽ đến văn phòng công chứng. Hủy di chúc. Lập lại từ đầu. Lần này, tôi ghi thêm một điều: mọi tài sản sẽ chỉ trao cho người thật sự hiếu thuận, đến khi tôi nhắm mắt. Còn nếu không, tôi để lại tất cả cho quỹ từ thiện.
Tôi không còn nhiều thời gian, nhưng tôi vẫn còn quyền được sống — và được tôn trọng. Còn các con tôi, có lẽ chúng sẽ hối hận… nhưng khi đó, có thể đã quá muộn.