News daily VN

Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Tâm sự
  • Sao
  • Mẹo vặt
  • Xe
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Chồng bất ngờ đưa bà nội bị liệt từ quê lên ở mà không hỏi ý kiến tôi, dần dần bố mẹ và em chồng cũng viện lý do “chăm bà” kéo nhau lên ăn dầm nằm dề

Chồng bất ngờ đưa bà nội bị liệt từ quê lên ở mà không hỏi ý kiến tôi, dần dần bố mẹ và em chồng cũng viện lý do “chăm bà” kéo nhau lên ăn dầm nằm dề

An Nhiên 4 Tháng 8, 2025

Vào tháng thứ hai nghỉ thai sản, tôi, Minh Anh, đang dần quen với nhịp sống mới bên cậu con trai bé bỏng. Những ngày mệt mỏi nhưng tràn đầy hạnh phúc, cho đến một buổi sáng, chồng tôi – Tuấn – đột ngột đẩy cửa bước vào, theo sau là bà nội đã ngoài tám mươi, ngồi trên xe lăn, đôi mắt mờ đục nhìn quanh căn nhà.

“Vợ à, bà nội tới chăm sóc em đấy, em phải nhớ ơn quê nhà đó nha!” Tuấn nói, giọng đầy hào hứng, như thể vừa làm được một việc gì đó rất đáng tự hào.

Tôi còn chưa kịp mở miệng, bố mẹ chồng đã nhanh chóng xuất hiện, tay xách nách mang nào vali, nào túi đồ, chất đầy vào phòng khách. Mẹ chồng liếc tôi, nói nửa đùa nửa thật: “Đúng vậy, bà lặn lội đường xa đến đây, con dâu mà không biết điều thì quá đáng lắm đấy.”

Tôi sững sờ. Căn nhà này, tôi mua bằng tiền tiết kiệm bao năm đi làm, cộng thêm vay mượn bạn bè. Lúc ấy, bố mẹ chồng không góp lấy một đồng, thậm chí còn bảo: “Nhà ở thành phố thì để tụi bây tự lo, quê đã có đất rồi.” Vậy mà giờ đây, cả bà nội lẫn bố mẹ chồng đều đường hoàng kéo đến, biến căn nhà thành “nhà chung” mà không một lời bàn bạc.

Những ngày sau đó, cuộc sống của tôi biến thành cơn ác mộng. Bà nội, dù liệt nửa người, vẫn liên tục gọi tôi để sai vặt, từ lấy nước, pha trà, đến kể chuyện quê xưa. Bố mẹ chồng thì thay nhau “giám sát” tôi, luôn miệng nhắc nhở phải chăm sóc bà chu đáo. Tuấn, chồng tôi, chỉ cười xòa: “Thôi, em ráng chút, bà nội thương em lắm mới lên đây.” Tôi muốn phản kháng, nhưng nhìn con trai còn đỏ hỏn, tôi đành nuốt giận.

Căn phòng khách giờ đây là lãnh địa của bà nội. Mỗi đêm, tôi nghe thấy những âm thanh lạ lùng phát ra từ đó – tiếng lẩm bẩm, tiếng lạch cạch như ai lục lọi đồ đạc. Tôi hỏi Tuấn, anh chỉ gạt đi: “Bà già rồi, hay lẩm cẩm thôi.” Nhưng linh cảm mách bảo tôi có gì đó không ổn.

Một đêm, không chịu nổi tò mò, tôi lén mở cửa phòng khách khi cả nhà đã ngủ. Trong ánh sáng mờ ảo, tôi thấy bà nội ngồi trên xe lăn, nhưng không phải bất động như mọi ngày. Bà đang cầm một cuốn sổ cũ, lẩm bẩm gì đó, tay run run ghi chép. Tôi tiến lại gần, tim đập thình thịch. Cuốn sổ đầy những con số, tên người, và… địa chỉ nhà tôi. Bên cạnh là những dòng chữ nguệch ngoạc: “Bán nhà, chia tiền, về quê.”

Tôi giật mình, suýt đánh rơi chiếc đèn pin. Đúng lúc ấy, bà nội ngẩng lên, đôi mắt không còn mờ đục mà sắc lạnh, nhìn thẳng vào tôi. “Con bé, mày thấy rồi thì đừng hòng ngăn cản,” bà nói, giọng trầm như từ cõi nào vọng về. Tôi hoảng loạn, lùi lại, nhưng chân vấp phải thứ gì đó. Quay lại, tôi thấy bố mẹ chồng đứng ngay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng.

Hóa ra, cả nhà chồng đã lên kế hoạch từ lâu. Bà nội không hề liệt, chỉ giả vờ để có cớ lên thành phố, chiếm căn nhà tôi mua bằng mồ hôi nước mắt. Họ định ép tôi ký giấy bán nhà, lấy tiền chia nhau, rồi đuổi mẹ con tôi về quê. Tuấn, người chồng tôi tin tưởng, cũng là một phần của kế hoạch này. “Anh xin lỗi, Minh Anh, nhưng em không thể đấu lại cả gia đình anh đâu,” anh ta nói, giọng đầy tiếc nuối giả tạo.

Tôi run rẩy, nhưng trong khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ lóe lên. Căn nhà này đứng tên tôi, và tôi vẫn giữ một bí mật mà không ai biết: hợp đồng mua nhà có điều khoản đặc biệt, chỉ cho phép tôi hoặc con trai tôi thừa kế. Tôi đã chuẩn bị sẵn một bản sao hợp đồng, cất kỹ trong két sắt ngân hàng.

Sáng hôm sau, tôi mỉm cười, mời cả nhà chồng ngồi lại “nói chuyện”. Tôi đưa ra bản hợp đồng, giải thích rõ ràng rằng không ai có quyền động vào căn nhà này, trừ tôi và con trai. Bố mẹ chồng tái mặt, bà nội lắp bắp, còn Tuấn chỉ biết cúi đầu. “Nếu mọi người muốn ở lại, thì phải theo luật của tôi,” tôi nói, giọng bình tĩnh nhưng sắc bén. “Còn không, xin mời về quê.”

Cú twist bất ngờ không nằm ở âm mưu của gia đình chồng, mà ở sự chuẩn bị thầm lặng của tôi – một người phụ nữ tưởng chừng yếu đuối, nhưng đã luôn giữ lá bài cuối cùng để bảo vệ chính mình và con trai.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Cụ bà trong làng qua đời ở tuổi 100, tang lễ làm gấp trong đêm vì trùng với lịch cưới cháu, nào ngờ đến lúc đưa ra đồng, xe tang khựng lại không thể nổ máy, cả gia đình xuống kiểm tra thì mới tá hỏa…

Cụ bà trong làng qua đời ở tuổi 100, tang lễ làm gấp trong đêm vì trùng với lịch cưới cháu, nào ngờ đến lúc đưa ra đồng, xe tang khựng lại không thể nổ máy, cả gia đình xuống kiểm tra thì mới tá hỏa…

Giấy phép lái xe hạng C lái được những loại xe nào? Năm 2024 muốn thi được bằng hạng C không thể không biết đến những quy định sau

Giấy phép lái xe hạng C lái được những loại xe nào? Năm 2024 muốn thi được bằng hạng C không thể không biết đến những quy định sau

NEWS

  • Mỗi lần về quê, con trai bà bán chè đều đi xe máy cà tàng, ai cũng ch:ê nghèo… cho đến hôm mẹ m:ất, cả làng đứng sững
    Mỗi lần về quê, con trai bà …
  • Lấy vợ 2 để có người chăm sóc bố con tôi, thấy cô ấy chăm con tôi như con ruột, tôi yên tâm lắm. Cho đến một hôm về sớm tình cơ thấy cảnh
    Lấy vợ 2 để có người chăm …
  • Con cháu dàn cảnh đánh lừa bà cụ được báo mộng là bà phải về quê trông coi bàn thờ tổ tiên
    Con cháu dàn cảnh đánh lừa bà …
  • Vừa mới lên xe tang đưa bà cụ ra đồng, cậu bé ngồi gần quan tài bỗng dưng hét to “cụ bảo bác kia xuống ngay
    Vừa mới lên xe tang đưa bà …
  • Hoàn cảnh đáng thương của người phụ nữ tu vong trên dây điện hạ thế
    Hoàn cảnh đáng thương của người phụ …

News daily VN

Copyright © 2025 News daily VN
Liên hệ: [email protected]