Gửi vợ vào tr//ại tâ///m th///ần để cưới nh///ân tì///nh, đúng lúc hôn lễ diễn ra, vợ lái siêu xe tới tặng quà và cái kết…
Ngày hôm đó, toàn bộ sảnh cưới lộng lẫy như cung điện. Ánh đèn vàng rực rỡ chiếu lên gương mặt rạng ngời của chú rể – Hoàng, người đàn ông thành đạt sở hữu chuỗi nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố. Bên cạnh anh ta là Linh – cô dâu mới, trẻ trung và xinh đẹp, mặc chiếc váy đuôi cá lấp lánh, liên tục cúi đầu mỉm cười đón khách.
Không ai biết, chỉ một năm trước, Hoàng vẫn tay trong tay hạnh phúc cùng vợ – Mai. Cô là người phụ nữ dịu dàng, luôn đứng sau hỗ trợ chồng, từ những ngày hai bàn tay trắng cho tới khi anh ta trở thành doanh nhân được người người ca ngợi.
Nhưng rồi Hoàng thay đổi. Anh ta gặp Linh trong một bữa tiệc tiếp khách. Linh vừa trẻ, vừa biết cách chi/ều ch/uộng đàn ông. Hoàng dần lạnh nhạt với Mai. Anh ta cố tình g/ây chu/yện, lớn tiếng trá/ch m/óc những lỗ/i v/ô l/ý, chỉ để đẩy cô rơi vào c/ăng thẳn/g tột độ. Đỉnh điểm là ngày Mai kh/óc n/ức n/ở trong phòng làm việc, Hoàng lặng lẽ gọi điện cho bệ/nh vi/ện, ký giấy cho vợ nhập viện tâ///m th///ần, với lý do “cô ấy bị hoa//ng tưở//ng”.
Ngày Mai bị đưa đi, cô nhìn chồng với đôi mắt đẫ/m nư/ớc: “Em không bị b/ệnh, em chỉ m/ệt… Anh tin em mà.” Nhưng Hoàng quay mặt, tránh ánh mắt c/ầu x/in của cô. Trong lòng anh ta lúc ấy chỉ toàn hình ảnh Linh.
Một năm sau, Hoàng tổ chức đám cưới hoà/nh tr/áng. Anh ta không hề biết rằng, ở nơi cách xa thành phố gần 200 cây số, Mai đã rời khỏi bệnh viện từ ba tháng trước. Cô lặng lẽ học lái xe, bán hết vàng cưới và đồ trang sức của mình để mua chiếc siêu xe cũ đời 2016, chỉ vì một lý do…
Sản phẩm hỗ trợ chăm sóc người bệnh
…chỉ vì một lý do duy nhất: cô phải xuất hiện trong ngày cưới của chồng, không phải để níu kéo, mà để khép lại tất cả.
Tiếng nhạc rộn ràng vang lên, MC hô to mời cô dâu chú rể bước lên sân khấu cắt bánh cưới. Đúng lúc ấy, tiếng động cơ gầm rú ngoài cửa vang lên, lấn át cả dàn nhạc. Tất cả quan khách giật mình quay đầu lại. Một chiếc siêu xe màu đen bóng loáng lao thẳng vào sảnh, thắng gấp ngay trước cửa chính, khiến khói trắng bốc lên mù mịt.
Từ trong xe, Mai bước ra. Cô không mặc áo dài hay váy dạ hội. Cô mặc một chiếc đầm trắng đơn giản, tóc xõa, gương mặt bình thản nhưng ánh mắt sắc lạnh. Trên tay cô cầm một chiếc hộp quà được gói sang trọng. Không khí trong sảnh lập tức lặng ngắt, chỉ còn tiếng xì xào đầy hoang mang.
Hoàng sững người, mặt tái đi, miệng lắp bắp:
– M-Mai… Sao… em lại ở đây?
Mai không đáp, chỉ mỉm cười. Cô tiến thẳng lên sân khấu, đưa hộp quà cho Linh. Giọng cô vang lên rõ ràng trước hàng trăm khách mời:
– Chúc mừng hai người. Đây là quà cưới của tôi, chắc chắn cả đời hai người sẽ không bao giờ quên.
Sản phẩm hỗ trợ chăm sóc người bệnh
Linh run rẩy đón lấy. Khán phòng như nín thở. Cô ta khẽ mở nắp hộp – và một xấp giấy tờ đỏ chói lọi rơi ra. Không phải bom, không phải dao, mà là… giấy chứng nhận quyền sở hữu toàn bộ chuỗi nhà hàng, cùng hợp đồng chuyển nhượng đã ký tên Hoàng.
Mai bình thản nói tiếp:
– Tất cả những gì anh ta có hôm nay… đều từ công sức, vốn liếng và sự hi sinh của tôi. Nhưng tôi đã bán lại toàn bộ cổ phần cho đối tác lớn nhất của anh ta. Từ giờ, Hoàng không còn gì nữa, ngoài danh nghĩa “chú rể phản bội” trong ngày hôm nay.
Khán phòng ồ lên chấn động. Những quan khách quyền lực bắt đầu rút lui, điện thoại reo liên tục. Hoàng mặt trắng bệch, chân khuỵu xuống, còn Linh chết lặng, ôm hộp quà như ôm một cục than nóng.
Mai nhìn thẳng vào chồng cũ, mỉm cười nhạt:
– Tôi không điên, chưa từng điên. Người điên… là anh, khi nghĩ có thể chôn vùi tôi để sống bên nhân tình.
Nói xong, cô xoay người, bước ra khỏi sảnh cưới trong tiếng vỗ tay lác đác của vài vị khách nể phục sự kiêu hãnh của người phụ nữ bị phản bội. Chiếc siêu xe lại gầm rú, cuốn theo làn khói trắng, để lại phía sau một đám cưới tan thành tro bụi ngay từ khoảnh khắc bắt đầu.