Cả đời tôi một mình tần tảo nuôi con trai ăn học ở thành phố. Bao nhiêu mồ hôi nước mắt, đồng tiền chắt chiu từng bữa cơm, từng tấm áo, chỉ mong con khôn lớn nên người. Nay tuổi già, thân mang bệnh nặng, bác sĩ bảo phải chuẩn bị 200 triệu để phẫu thuật gấp.
Tôi run rẩy gọi điện cho con trai. Nhưng chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia vang lên giọng đanh thép của con dâu:
“Tiền thì không kiếm, chỉ giỏi bòn rút! Có bệnh thì tự lo, đừng làm phiền tụi tôi nữa!”
Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Đáng lẽ tôi sẽ dập máy ngay, nhưng khoảnh khắc ấy, tôi bình tĩnh lạ thường. Không khóc, không cầu xin, tôi chỉ lẳng lặng cúp máy… rồi nhấc điện thoại, gửi ngay một bức ảnh cho bà thông gia – mẹ ruột của con dâu.
Bức ảnh ấy chính là… tờ di chúc công chứng sẵn, với toàn bộ mảnh đất mặt phố trị giá hàng chục tỷ tôi để lại cho… cháu ngoại – tức là con của bà thông gia.
Ba ngày sau, con trai và con dâu tôi hớt hải chạy về quê, mặt cắt không còn giọt máu. Từ bà con lối xóm đến họ hàng đều đã biết chuyện. Chúng quỳ sụp trước mặt tôi, khóc lóc xin tha, nhưng tôi chỉ lạnh lùng quay đi, buông đúng một câu:
“Lễ độ là thứ phải học từ nhỏ, chứ không phải đợi đến lúc mất trắng mới biết quý trọng.”