Bố chồng tôi nằm viện đã mấy tuần, bệnh tình chuyển biến xấu, bác sĩ bảo phải có tiền gấp để làm phẫu thuật. Cả mấy chị gái thì kêu than không có tiền, cuối cùng mới gọi điện cho em dâu út từ thành phố về họp gia đình.
Vừa về đến quê, em dâu đã thản nhiên ngồi khoanh tay, lạnh lùng buông một câu khiến cả nhà sững sờ:– “Tiền ai người nấy giữ, đừng có nghĩ đến tôi. Ai có thì lo, tôi không dại gì đổ tiền vào cái giếng không đáy.”
Cả họ ồ lên, ai cũng bức xúc nhưng chẳng ai nói được gì. Mẹ chồng khóc lóc, mấy chị gái thì ấm ức, còn bố chồng nằm trên giường bệnh nghe hết, chỉ im lặng không nói.
Cho đến một buổi chiều, khi các con đang đứng quanh giường, ông bất ngờ thều thào, chỉ tay về góc phòng bệnh nơi đặt chiếc vali cũ sờn rách:– “Ai chăm sóc cha thật lòng, thì hãy mở vali này.”
Chỉ một câu, cả căn phòng im phăng phắc. Em dâu vốn lúc nào cũng chua chát, lạnh lùng, bỗng chốc tái mặt, rồi ba chân bốn cẳng lao ngay về phía vali, tranh với mấy chị gái để giành quyền chăm bố.
Mọi người há hốc mồm nhìn cảnh tượng ấy, không hiểu nổi. Đến khi cái vali được mở ra, cả nhà mới bàng hoàng: bên trong không phải quần áo cũ như ai nghĩ, mà là sổ đỏ 3 mảnh đất lớn và một cuốn sổ tiết kiệm gần 5 tỷ đồng – tất cả đứng tên bố chồng.
Lúc này, ông mới nhắm mắt cười yếu ớt:– “Tiền của cha không thiếu, cha chỉ cần biết, ai thật sự coi cha là cha…”
Cả họ chết lặng. Em dâu sượng sùng, biết mình lỡ lời, từ đó ngày nào cũng thức trắng chăm ông từng bữa ăn giấc ngủ – nhưng không ai biết đó là do tình thương thật sự, hay chỉ vì cái vali năm ấy.