Chồng mới lên chức, vợ đã huênh hoang không coi ai ra gì
Từ ngày anh Tùng được bổ nhiệm làm cán bộ ở phường, vợ anh – chị Lan – thay đổi hẳn tính nết. Trước kia, chị cũng là người dễ gần, nói năng nhỏ nhẹ, nhưng chỉ ít lâu sau khi chồng lên chức, chị bắt đầu tỏ ra kênh kiệu.
Điều khiến bà con trong khu tập thể bức xúc nhất là chuyện cái xe ô tô. Chị Lan hễ đi đâu về là tiện đâu đỗ đấy, bất chấp chỗ đó là lối đi chung. Nhiều lần hàng xóm nhắc nhở:
– “Chị Lan ơi, chị cho xe lùi vào chút, xe máy tụi tôi còn đi lại.”
Nhưng lần nào chị cũng hất hàm:
– “Đường này nhà nước làm, chứ của riêng ai mà cấm? Với lại, nhà tôi cán bộ phường, không ai dám làm khó đâu!”
Lời nói hống hách ấy khiến ai nấy đều bực nhưng không muốn đôi co. Đỉnh điểm là một hôm, chị đỗ chắn ngang ngay trước cửa nhà bác tổ trưởng, con gái bác phải đưa mẹ đi cấp cứu mà không thể lái xe ra. Người dân trong khu chịu hết nổi, đồng loạt gọi công an phường đến xử lý.
Khi lực lượng chức năng tới, chị Lan không những không hợp tác mà còn quát tháo:
– “Các anh biết tôi là vợ ai không? Ai cho mấy anh động vào xe của tôi?”
Thấy tình hình căng thẳng, công an lập biên bản, mời chị về trụ sở phường làm việc. Chị vẫn vùng vằng:
– “Tôi lên phường thì lên, chồng tôi ngồi ngay trong đó, để xem các anh làm gì được tôi!”
Nào ngờ, chính sự ầm ĩ ấy lọt thẳng vào tai anh Tùng. Thay vì bênh vợ, anh lại tím mặt xấu hổ trước đồng nghiệp. Ban lãnh đạo phường họp khẩn, xem xét hành vi gây mất uy tín của cán bộ và người nhà.
Ngay khi sự việc ồn ào ở bãi đỗ xe lan ra, lãnh đạo phường đã cho mời anh Tùng và chị Lan lên làm việc. Tại đây, thay vì thái độ hợp tác, chị Lan vẫn lớn tiếng:
– “Tôi đỗ xe trong khu tập thể của mình, mắc mớ gì ai? Người ta ghen ăn tức ở chồng tôi lên chức thì có!”
Câu nói ấy khiến cả phòng họp xôn xao. Một vị lãnh đạo nhìn thẳng vào anh Tùng:
– “Đồng chí xem, đây là thái độ của vợ mình trước nhân dân. Đồng chí là cán bộ, trách nhiệm của đồng chí ở đâu?”
Anh Tùng cúi gằm mặt, mồ hôi lấm tấm. Anh biết, bao nhiêu năm phấn đấu, giờ chỉ vì sự hống hách của vợ mà sự nghiệp đứng trước nguy cơ tiêu tan.
Sau khi thu thập ý kiến từ người dân trong khu, phường quyết định kỷ luật cảnh cáo anh Tùng vì thiếu trách nhiệm trong việc giáo dục người thân, đồng thời công khai thông báo trước toàn thể cán bộ. Quyết định ấy được dán ngay tại bảng tin phường, ai đi qua cũng đọc được.
Chị Lan nghe tin, mặt cắt không còn giọt máu. Từ chỗ tưởng rằng chồng có chức quyền để “che lưng”, giờ chính chị lại là nguyên nhân kéo anh xuống. Người dân trong khu tập thể thì bàn tán râm ran, có người còn quay lại cảnh chị quát tháo công an, đăng lên mạng xã hội. Đoạn video nhanh chóng thu hút hàng ngàn lượt chia sẻ, kèm theo vô số bình luận chỉ trích thói hống hách.
Những ngày sau đó, đi ra chợ chị Lan bị tiểu thương xì xào:
– “Kìa, vợ cán bộ phường hét vào mặt công an đây mà.”
– “Có chức có quyền mà cư xử như thế thì bị kỷ luật là đúng rồi.”
Cảm giác xấu hổ đeo bám chị từng bước. Tối đến, trong căn nhà vốn từng tràn đầy tự tin, giờ chỉ còn lại tiếng thở dài của anh Tùng:
– “Anh mất hết rồi, chỉ vì em không biết giữ mồm giữ miệng. Người ta tôn trọng cán bộ vì phẩm chất, chứ không phải để vợ con lấy cái chức mà hống hách với hàng xóm.”
Chị Lan ngồi thẫn thờ, nước mắt chảy dài. Nhưng sự hối hận đã quá muộn. Niềm tin của bà con khu phố dành cho gia đình chị coi như sụp đổ. Còn chồng chị, sự nghiệp dở dang, cơ hội thăng tiến chấm hết.
Từ đó, mỗi lần lái xe, chị Lan phải rụt rè xin phép từng nhà, cẩn thận đến mức… chẳng ai còn nhận ra đó là người đàn bà từng hét vào mặt cả khu tập thể.