Tôi tên Bình, cả đời buôn bán tần tảo, nuôi ba đứa con khôn lớn. Về già, ngoài căn nhà nhỏ ở quê, tôi còn giữ trong tay hơn 3 tỷ dành dụm suốt mấy chục năm.
Khi chân yếu mắt mờ, các con bắt đầu thay nhau ngỏ ý đón tôi về:
“Mẹ về ở với vợ chồng con cho vui cửa vui nhà nhé.” – đứa út.
“Mẹ lên thành phố với con, con chăm mẹ cho chu đáo.” – đứa giữa.
Tôi hiểu, chúng nó thương tôi, nhưng cũng không phủ nhận: trong ánh mắt ấy có chút dòm ngó số tiền già mà tôi đang giữ. Tôi sợ cảnh già rồi thành gánh nặng, tranh giành, trách móc lẫn nhau. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định tự mình làm một việc lớn: đăng ký vào viện dưỡng lão.
Ngày dọn vào, tôi dặn kỹ cô quản lý:
“Sau này tôi mất, còn đồng nào thì đem ủng hộ hết cho trẻ mồ côi. Tôi muốn ra đi thanh thản, không vướng bận ai.”
Cô quản lý cầm tay tôi, gật đầu cảm thông. Tôi thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Thế nhưng, chỉ 3 ngày sau khi chuyển vào, con trai cả – anh Hùng – đã hớt hải chạy vào. Mặt anh tái mét, thở dồn dập:
“Mẹ! Mẹ phải về ngay! Chuyện lớn rồi!”
Tôi hoảng hốt, nghĩ có chuyện gì nghiêm trọng. Anh Hùng lắp bắp:
“Mẹ… mẹ không thể đem hết tiền ủng hộ được đâu. Có người mạo danh mẹ rút gần hết số tiền trong tài khoản rồi. Giờ ngân hàng báo con để xác minh…”
Tôi như bị sét đánh. Cả viện dưỡng lão náo loạn. Quản lý vội vã kiểm tra giấy tờ. Hóa ra trong mấy ngày tôi yên thân ở đây, một người tự xưng là “cháu ruột” đã giả chữ ký, cầm giấy ủy quyền để rút gần hết số tiền.
Anh Hùng quỳ xuống, giọng run run:
“Mẹ, con biết mẹ không muốn phiền con cái. Nhưng mẹ cứ ở đây mà không nói gì, họ hàng xung quanh lén lút tìm cách, giờ tiền mất gần hết rồi!”
Tôi đứng lặng, tay run lên. Hóa ra mình sợ con cháu dòm ngó, sợ phiền, tự quyết mọi thứ, mà cuối cùng lại bị người ngoài lừa. Nhìn đứa con trai cả quỳ trước mặt, tôi mới thấy lòng mình chùng xuống: điều đáng sợ nhất của tuổi già không phải là nghèo tiền, mà là không còn tin được ai.