Không chấp nhận lời phản hồi của công ty bảo hiểm, người phụ nữ Trung Quốc quyết định gửi đơn kiện để đòi lại quyền lợi cho bản thân.
Ngày 2 tháng 10 năm 2025, báo Đời sống Pháp luật đăng tải bài viết với tiêu đề “Mua bảo hiểm 4 năm thì mắc u ác tính, chữa trị tiêu tốn 556 triệu đồng, công ty bảo hiểm tuyên bố: “Bệnh này không được bồi thường””. Nội dung như sau:
Năm 2018, một người phụ nữ họ Vương sống tại thành phố Miên Dương, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc đã mua gói bảo hiểm sức khỏe của một công ty bảo hiểm địa phương. Với tâm lý lo xa, cô Vương tin rằng việc mua bảo hiểm sẽ giúp mình vững tâm hơn trong cuộc sống.
Đến tháng 9/2022, sau 4 năm tham gia bảo hiểm, cô bất ngờ được bác sĩ chẩn đoán mắc khối u ác tính. Trong quá trình điều trị, vì phải tiến hành nhiều xét nghiệm và can thiệp y tế gấp, cô Vương đã tự chi trả hơn 150.000 NDT (khoảng 556 triệu đồng) để kịp thời chữa trị.
Sau đó, cô nộp hồ sơ yêu cầu công ty bảo hiểm thanh toán số tiền theo hợp đồng. Tuy nhiên, thay vì nhận được hỗ trợ, cô chỉ nhận lại câu trả lời từ phía bảo hiểm: “Bệnh này không được bồi thường vì không nằm trong phạm vi các bệnh lý được chi trả theo hợp đồng bảo hiểm”.
Trong văn bản phản hồi, phía công ty bảo hiểm cho rằng sau khi tiến hành điều tra, họ phát hiện vào tháng 3/2016, tức 2 năm trước khi ký hợp đồng, cô Vương từng được chụp CT tại bệnh viện ở Miên Dương và Bắc Kinh, kết quả cho thấy có tổn thương tại não bộ, đúng vị trí khối u hiện nay.
Theo lập luận này, công ty cho rằng cô Vương đã không khai báo trung thực tiền sử bệnh lý khi mua bảo hiểm, vi phạm nguyên tắc hợp đồng. Do đó, căn bệnh lần này bị xem là “tình trạng bệnh có từ trước” và doanh nghiệp không có nghĩa vụ bồi thường.
Bức xúc vì trải qua hiều lần đàm phán nhưng không đi đến kết quả, cô Vương đã đệ đơn kiện lên Tòa án Phúc Thành Miên Dương, yêu cầu công ty bảo hiểm phải thanh toán đầy đủ số tiền viện phí hơn 150.000 NDT (khoảng 556 triệu đồng).
Trong quá trình xét xử, tòa án nhấn mạnh: để xác định thế nào là “tình trạng bệnh có từ trước”, điều quan trọng nhất là người mua bảo hiểm có biết về bệnh của mình trước khi ký hợp đồng hay không.
Theo hồ sơ y tế, năm 2016, cô Vương từng phát hiện có dấu hiệu bất thường trong lần khám sức khỏe, nhưng khi đó bác sĩ cho rằng tổn thương không đáng lo ngại, không cần điều trị. Suốt nhiều năm sau, cô cũng không có triệu chứng rõ rệt và sống bình thường. Chỉ đến năm 2022, sau khi làm sinh thiết, bệnh mới chính thức được xác định là u ác tính.
Cô Vương thừa nhận từng nghe bác sĩ nhắc đến “tổn thương” từ 6 năm trước, nhưng vì không có biểu hiện lâm sàng nghiêm trọng nên không hề nghĩ mình mắc bệnh nặng. Cô khẳng định khối u ác tính chỉ được phát hiện sau 4 năm kể từ khi đã tham gia bảo hiểm.
Tòa án Phúc Thành Miên Dương cho rằng, với tư cách là bệnh nhân, không thể đòi hỏi cô Vương phải có đủ kiến thức chuyên môn để xác định chính xác bản chất của tổn thương. Việc phân biệt “tổn thương thông thường” với “khối u ác tính” cần đến đánh giá y khoa chuyên sâu, mà chỉ đến năm 2022 mới được khẳng định rõ ràng.
Dựa trên hồ sơ lưu trữ của bệnh viện, tòa án kết luận rằng khối u ác tính không thuộc tình trạng bệnh có từ trước khi cô Vương ký hợp đồng bảo hiểm. Do đó, công ty bảo hiểm phải thực hiện nghĩa vụ bồi thường theo đúng cam kết.
Kết quả, tòa án ra phán quyết buộc công ty bảo hiểm phải chi trả toàn bộ 150.000 NDT (tương đương 525 triệu đồng) viện phí mà cô Vương đã bỏ ra trong quá trình điều trị.
Thông qua vụ việc này, Tòa án Phúc Thành Miên Dương tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc cũng đưa ra lời nhắc nhở quan trọng: trước khi ký hợp đồng bảo hiểm, khách hàng cần đọc kỹ điều khoản, đặc biệt là các mục liên quan đến miễn trừ trách nhiệm và thỏa thuận đặc biệt. Khách hàng phải hiểu rõ phạm vi chi trả, những rủi ro được bảo hiểm và những trường hợp bị loại trừ.
Trong bảo hiểm nhân thọ và bảo hiểm sức khỏe, “bệnh có từ trước” là một trong những căn cứ phổ biến để công ty từ chối chi trả. Theo quy định, nếu người mua bảo hiểm đã được chẩn đoán mắc bệnh từ trước thời điểm ký hợp đồng nhưng cố tình giấu giếm, thì khi bệnh tái phát hoặc biến chứng, công ty có quyền miễn trách nhiệm.
Trước đó, chuyên trang Phụ Nữ Số cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “20 năm đóng bảo hiểm nhân thọ, đến ngày tất toán người mẹ chết lặng: “Chị chưa từng mua bảo hiểm bao giờ””. Nội dung như sau:
Trong một buổi sáng tháng 9 mát mẻ, tại thành phố Hàng Châu, Trung Quốc, người phụ nữ 56 tuổi tên Trương Tú Hoa cẩn thận sắp xếp lại tập hồ sơ bảo hiểm mà bà đã nâng niu suốt 20 năm qua. Hôm nay là ngày đặc biệt, ngày bà đến công ty bảo hiểm tất toán hợp đồng, nhận về khoản tiền tích lũy mà bà tin rằng sẽ đủ để dưỡng già, không làm phiền đến con cái.
Bà mặc chiếc áo dài tay màu be, mái tóc búi gọn gàng, tay cầm túi hồ sơ cũ sờn góc. Đó là tất cả niềm hy vọng của bà suốt 20 năm qua.
Tại quầy tiếp tân của công ty bảo hiểm, Tú Hoa mỉm cười: “Chào cô, tôi đến tất toán hợp đồng bảo hiểm nhân thọ. Tôi đã đóng 20.000 tệ mỗi năm trong 20 năm, hôm nay chắc đủ nhận toàn bộ rồi phải không?”.
Nhân viên quầy tiếp nhận hồ sơ, gõ gõ máy tính vài lần, rồi chau mày: “Xin lỗi chị, trong hệ thống không hề có tên chị. Chị chắc chắn là mua của công ty chúng tôi chứ?”
Tú Hoa sững người, vội mở túi, lôi ra từng tờ giấy mà bà gọi là “hợp đồng bảo hiểm”.
Nhân viên nhìn qua, lập tức lắc đầu: “Chị ơi, đây không phải hợp đồng bảo hiểm của công ty chúng tôi. Đây chỉ là một bản sao in ấn sơ sài, không có mã số hợp đồng, không có dấu mộc chính thức.”
Mặt bà Tú Hoa trắng bệch. Tim đập thình thịch. Hai mươi năm qua bà tin rằng mình đã làm điều đúng đắn mỗi năm, đúng dịp cuối năm, bà đưa cho con trai cả 20.000 tệ nhờ nó đóng bảo hiểm.
Nhân viên gợi ý bà báo cảnh sát.
Tại đồn cảnh sát, khi cán bộ điều tra xem xét tập hồ sơ, họ thở dài: “Bà Trương, theo dấu vết chuyển tiền, mỗi năm bà đều chuyển khoản trực tiếp cho tài khoản cá nhân của con trai. Không hề có bất kỳ giao dịch nào với công ty bảo hiểm.”
Bà Tú Hoa run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Ký ức quay về 20 năm trước. Khi ấy chồng bà mới mất vì tai nạn lao động, để lại mình bà nuôi hai đứa con trai. Con cả, Lý Khải, lúc ấy vừa tốt nghiệp đại học, khoe với cả dọng họ đã đầu quân vào một công ty bảo hiểm – tỏ ra chững chạc: “Mẹ, mẹ cứ giao tiền cho con, con mua bảo hiểm nhân thọ cho mẹ. Mẹ không phải sợ gì vì đấy là công ty con đang làm. Đến con mẹ còn không tin à? 20 năm sau mẹ sẽ có một khoản lớn, không lo tuổi già nữa.”
Bà tin con tuyệt đối. Năm nào cũng vậy, dù có khó khăn, dù phải đi làm thêm quét dọn, bán đồ ăn đêm, bà vẫn chắt chiu 20.000 tệ đưa cho con. Có năm bệnh nặng, bà phải vay hàng xóm để kịp “đóng phí bảo hiểm đúng hạn”.
Bà còn khoe với cả xóm con mình làm công ty bảo hiểm uy tín.
Mỗi lần đưa tiền, Khải đều ký vào một tờ giấy bà giữ cẩn thận. Bà không biết rằng tờ giấy đó chẳng có giá trị pháp lý nào.
Cảnh sát tìm đến nhà Lý Khải. Anh ta giờ đã 40 tuổi, làm ăn thất bát, nợ nần chồng chất. Ban đầu anh quanh co chối tội, sau khi đối chất trước mặt mẹ, anh bật khóc: “Con xin lỗi mẹ. Lúc đầu con thật sự định mua bảo hiểm cho mẹ. Nhưng công việc khó khăn, con lấy tiền xoay sở kinh doanh, định sau này sẽ bù lại. Nhưng càng thua lỗ, càng không gỡ được, con lại tiếp tục lấy tiền của mẹ. Đến lúc con phá sản, con không còn dũng khí nói thật nữa.”
Tú Hoa nghe mà như có ai xé tim. 20 năm qua bà làm lụng khổ sở, từ chối nhiều cơ hội tiêu xài, chỉ vì nghĩ đến tương lai của mình và để con cái đỡ gánh nặng. Không ngờ, người mà bà tin tưởng nhất lại là người cướp đi khoản tiền dưỡng già của bà.
“Con có biết số tiền ấy là cả mạng sống của mẹ không?” – bà nghẹn ngào.
Khải quỳ xuống, xin mẹ tha thứ. Nhưng lòng bà như tro nguội.
Vụ việc nhanh chóng gây xôn xao khu phố. Hàng xóm ai cũng thương bà. Một số người khuyên bà kiện con ra tòa để đòi lại tiền. Nhưng bà Tú Hoa trầm ngâm rất lâu.
Cuối cùng bà vẫn quyết định gửi đơn khởi kiện. Bà nói với cảnh sát: “Đây không chỉ là chuyện tiền bạc, mà còn là bài học cho con trai tôi. Nếu hôm nay tôi im lặng, con sẽ không bao giờ đối mặt với hậu quả việc mình làm.”
Phiên tòa diễn ra sau ba tháng. Tòa phán quyết buộc Lý Khải phải hoàn trả toàn bộ số tiền đã nhận của mẹ trong 20 năm, cộng với lãi suất phát sinh. Gia đình nhà chồng và em trai cũng phải đứng ra giúp Khải trả dần.
Ngày rời tòa, bà Tú Hoa bước đi chậm rãi. Ánh mắt bà không còn giận dữ, chỉ còn mệt mỏi.
Một phóng viên địa phương phỏng vấn bà: “Bà có hối hận khi kiện chính con trai mình không?”
Bà thở dài: “Không. Tôi muốn con tôi hiểu rằng, lòng tin của cha mẹ không phải là tấm ngân phiếu vô hạn. Một khi đã phản bội, phải trả giá. Tôi hy vọng đây là bài học cuối cùng của nó, để những năm tháng sau này, nó sống có trách nhiệm hơn.”
Câu chuyện của bà Tú Hoa được lan truyền khắp mạng xã hội Trung Quốc. Nhiều người bàn tán.
“Người mẹ quá khổ. Đã mất chồng, lại bị con trai lừa. Nhưng bà vẫn mạnh mẽ chọn pháp luật để bảo vệ quyền lợi.”
“Phải có nhiều phụ huynh tỉnh táo như bà. Đừng vì tình thân mà dung túng sai lầm của con.”
“Con cái hứa hẹn ‘đầu tư hộ’ hay ‘đóng hộ bảo hiểm’ đều phải kiểm tra giấy tờ, hợp đồng, đừng tin tuyệt đối. Phải đến tận công ty để xem chứ!”.
Tú Hoa về nhà, ngồi trước bàn thờ chồng, thắp một nén nhang. Bà thì thầm: “Ông à, tôi đã làm hết sức mình để giữ gia đình này không đổ vỡ. Dù đau đớn, nhưng tôi tin mình đã làm đúng. Từ nay tôi sẽ tự lo lấy tuổi già của mình.”
Theo SHTT
– https://sohuutritue.net.vn/mua-bao-hiem-4-nam-thi-mac-u-ac-tinh-chua-tri-tieu-ton-556-trieu-dong-cong-ty-bao-hiem-tuyen-bo-benh-nay-khong-duoc-boi-thuong-d325021.html