Từ mấy tuần nay, tôi cứ thấy lạ. Hễ đến giờ cơm, con osin trong nhà lại vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe. Bụng tôi dấy lên nghi ngờ, nhưng không dám nói ra. Điều kỳ lạ hơn, mỗi lần như thế, chồng tôi và cả anh rể đều nháo nhác, chạy ra chạy vào, rối rít lạ thường, cứ như thể đang che giấu điều gì.
Ban đầu, tôi còn ngây thơ nghĩ: “Hay con bé nó ốm nghén? Nhưng… làm gì có chuyện?”
Đêm hôm đó, không ngủ được, tôi lặng lẽ rón rén xuống bếp. Từ xa đã thấy ánh đèn le lói. Tôi nín thở tiến lại gần.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững người: osin đang lúi húi, hai tay run rẩy bưng một bát nước thuốc, miệng lẩm bẩm gì đó, dáng vẻ cực kỳ hoảng loạn.
Nhưng điều khiến tôi chết điếng chính là người đang đứng sát bên cạnh, cúi xuống đỡ lấy vai nó, không ai khác… chính là chồng tôi!
Ánh mắt anh lo lắng, giọng thì thầm:“Cố chịu thêm vài tháng nữa… mọi chuyện sẽ êm. Đừng để ai phát hiện…”
Tôi bịt chặt miệng, tim đập thình thịch, đầu óc quay cuồng. Bao nhiêu câu hỏi dồn dập: Oshin ốm nghén thật sao? Đứa con kia… là của ai? Và tại sao cả anh rể cũng rối rít trong chuyện này?