Thành – gã xe ôm gần 40 tuổi sống trong căn phòng trọ nhỏ cuối hẻm quận 8, suốt ngày ăn mì gói và uống cà phê đá lề đường. Quá khứ của anh như một bức màn dày đặc, không ai tường tận. Mỗi ngày anh chở hàng trăm lượt khách, nụ cười cộc cằn, ánh mắt ảm đạm. Không ai biết rằng anh từng là sinh viên giỏi ngành Y, từng yêu một cô gái tha thiết, nhưng rồi mất trắng vì một sai lầm tuổi trẻ.
Và rồi, định mệnh đến trong hình hài một cô gái trẻ bế theo đứa bé.
2. Cuộc thương lượng bất thường
Lan – 26 tuổi, giám đốc truyền thông của một công ty startup đang lên. Trẻ, xinh đẹp, sắc sảo và… một mình nuôi con. Suốt ba năm qua, cô sống như con thoi giữa công ty và nhà, chưa từng hé môi về cha đứa bé. Mỗi lần ai đó hỏi, Lan chỉ mỉm cười:
“Bố nó ở nước ngoài. Lâu rồi không liên lạc.”
Một ngày nọ, cô gõ cửa phòng trọ của Thành. Anh đang húp mì, ngẩng lên ngỡ ngàng.
– Anh là Thành, phải không? Xe ôm công nghệ tuyến quận 1 – quận 8?
– Ờ… có chuyện gì?
Lan đặt một tệp hồ sơ lên bàn, nói thẳng:
– Tôi muốn thuê anh đóng giả làm… chồng tôi. Chính xác là bố của con tôi. Trong ba năm. Giá: một tỷ.
Thành sặc mì.
– Cô điên à?
– Không. Tôi đang cứu chính mình. Và cả… đứa nhỏ.
Lan kể, với đôi mắt cứng cỏi như thép nguội:
– Tôi từng yêu một người đàn ông có gia đình. Tôi không biết lúc ấy, cho đến khi phát hiện mình có thai. Anh ta phủi tay, còn vợ anh ta thì nhắn tin chửi rủa tôi hàng ngày. Tôi giữ con lại, một mình sinh nở, một mình nuôi. Nhưng giờ con tôi đến tuổi đi học. Nhà trường yêu cầu đủ hồ sơ cha mẹ. Tôi không thể nói thật. Mà giả giấy tờ thì không ổn.
Cô hít sâu, nhìn thẳng vào mắt Thành:
– Tôi chọn anh, vì anh… không liên quan đến thế giới của tôi. Không ràng buộc. Không quá nổi bật. Nhưng cũng không hèn hạ.
Thành im lặng thật lâu. Rồi anh hỏi: – Tôi được làm gì? Không được làm gì?
– Được làm bố. Nhưng không can thiệp vào đời sống của mẹ con tôi. Chỉ là “xuất hiện” khi cần. Sinh nhật, họp phụ huynh, thi thoảng dẫn con đi chơi… Không hơn.
– Còn tiền?
– Tôi trả một lần, đúng 1 tỷ, khi anh ký hợp đồng. Nếu anh vi phạm điều khoản, tôi có quyền chấm dứt mà không đền bù.
Một tuần sau, Thành gật đầu. Không ai biết, đêm đó anh đã ngồi khóc như đứa trẻ trước di ảnh mẹ – người từng mơ có cháu bế nhưng qua đời trong cô độc.
Kể từ ngày đó, căn nhà nhỏ của Lan có thêm một người đàn ông lạ.
Bé Gạo – con trai Lan, chỉ mới hơn 3 tuổi – ban đầu còn lạ lẫm, nhưng rất nhanh đã quấn lấy Thành. Cậu bé thường líu lo:
– Ba ơi, ba kể con nghe chuyện xe ôm nữa đi!
Thành kể cho Gạo nghe về “cuộc đua kỳ thú” của những anh xe ôm: ai chở khách nhanh nhất sẽ thắng. Có lần, cậu bé ôm cổ anh mà cười nức nở: – Ba là siêu nhân xe ôm!
Lan nhìn cảnh ấy mà lặng người. Cô từng nghĩ mình sẽ chỉ cần một “cái bóng người cha”, nhưng hóa ra, Thành sống thật. Anh biết lắng nghe con, biết nắm tay nó lúc qua đường, biết vuốt tóc dỗ dành khi con bị sốt.
Họ đi siêu thị cùng nhau, đi công viên cuối tuần. Thành còn tự nguyện học cách làm bánh để tặng con ngày sinh nhật.
Và trong những ngày ấy, Lan dần bối rối. Không ít lần, cô tỉnh dậy lúc nửa đêm, thấy Thành đắp chăn cho con, ánh mắt anh không hề “đóng kịch”. Nó thật, đến mức cô muốn hỏi:
“Anh đã từng làm bố chưa?”
Nhưng cô im lặng. Vì giữa họ là một hợp đồng 1 tỷ.
Năm thứ ba, khi Gạo tròn 6 tuổi, Lan dọn nhà. Trong một lần sắp xếp tủ cũ, Gạo chạy vào, tay cầm một bức ảnh cũ:
– Mẹ ơi, chú này giống ba lắm!
Lan cầm tấm ảnh, tái mặt. Trong ảnh là… Thành, nhưng trẻ hơn gần chục tuổi, mặc blouse trắng, đứng bên một người phụ nữ.
Lan run rẩy. Người phụ nữ ấy – không ai khác – là chị gái cô, người đã mất vì ung thư 6 năm trước.
Cô lao đi tìm Thành. Khi anh vừa đón Gạo ở lớp học vẽ về, Lan chặn lại, giơ bức ảnh:
– Nói đi! Anh là ai?
Thành nhìn tấm ảnh, rồi gật đầu… rất chậm:
– Tôi là bác sĩ thực tập năm đó, điều trị cho chị gái cô ở khoa Ung bướu. Tôi và chị ấy… từng yêu nhau.
Lan chết sững.
– Anh… chính là mối tình đầu của chị tôi?
Thành không trả lời, chỉ lặng lẽ lôi trong túi ra một mặt dây chuyền bạc. Cái dây đã xỉn màu, nhưng hình khắc “T.H & H.T” vẫn rõ ràng.
– Sau khi chị cô mất, tôi như người mất hồn. Bị đuổi việc vì sai sót trong ca trực. Từ đó tôi bỏ nghề, sống như cái bóng. Cho đến khi cô xuất hiện.
Lan ngồi bệt xuống sàn.
– Vậy tại sao… anh lại nhận lời làm bố của con tôi?
Thành nhìn cô, lần đầu ánh mắt dịu dàng đến kỳ lạ:
– Vì tôi thấy lại ánh mắt chị ấy trong mắt cô. Và… tôi muốn làm lại một điều gì đó đúng đắn trong đời.
Cô bật khóc, còn anh thì quay đi. Mối quan hệ vốn được xây dựng từ dối trá… giờ đây lại đau đến nghẹn thở.
Khi Lan còn đang loay hoay giữa quá khứ và hiện tại, thì biến cố thật sự ập đến.
Người đàn ông từng là cha ruột của bé Gạo – ông Hoàng, chủ một chuỗi khách sạn lớn, bất ngờ trở lại. Vợ ông ta vừa qua đời. Ông ta tìm đến Lan, giở giọng đạo đức:
– Anh hối hận. Anh muốn nhận con.
Lan cười khẩy:
– Con tôi có cha rồi. Một người không cần tiền cũng chăm con hơn anh.
Ông Hoàng đập bàn, giận dữ:
– Cô dám? Tôi sẽ kiện cô giấu con, sẽ giành quyền nuôi con!
Cuộc chiến pháp lý bắt đầu. Báo chí đưa tin rầm rộ: “Doanh nhân thành đạt bị từ chối quyền làm cha, xuất hiện người đàn ông bí ẩn…”
Tòa án yêu cầu xét nghiệm ADN. Thành sẵn sàng, không chút sợ hãi.
Và kết quả khiến tất cả chết lặng: Thành không phải cha ruột. Nhưng điều kỳ lạ là… ông Hoàng cũng không trùng gen với đứa trẻ.
Lan choáng váng. Thành thì chỉ cười buồn.
Chỉ đến khi bệnh viện xét nghiệm lại, người ta mới phát hiện: bé Gạo mang gen trùng khớp đến 99% với… chị gái của Lan.
Lan ngồi sụp xuống. Gào thét trong vô vọng. Cuối cùng cô lắp bắp:
– Đừng nói với tôi… đứa bé này là… của chị tôi?
Thành im lặng. Rồi anh kể – bằng giọng đứt quãng:
– Trước khi mất, chị cô để lại một lá thư. Trong đó có… tinh trùng của tôi. Chị cô muốn có một đứa con, dù không thể sống tiếp. Tôi không hay biết. Chỉ đến khi cô ấy mất, tôi mới nhận ra điều ấy… nhưng đã quá muộn.
Lan sững người.
– Vậy… Gạo là… cháu tôi. Là con anh. Là máu thịt của anh.
Thành gật đầu, mắt đỏ hoe.
Lan bật khóc. Ba năm. Ba năm cô thuê một người làm bố… mà không hề biết, anh ấy thật sự là bố ruột của con trai mình.
Lan xé hợp đồng. Một cách dứt khoát. Cô nhìn Thành, nhẹ nhàng:
– Tôi không thuê anh nữa. Mà mời anh… ở lại.
Thành bối rối.
– Ở lại với tư cách gì?
Lan cười, giọt nước mắt rơi xuống tay:
– Là người cha. Là người tôi… muốn cùng đi tiếp. Nếu anh đồng ý.
Gạo chạy tới, ôm chặt lấy ba nó – người mà nó luôn yêu thương bằng cả trái tim non nớt.
– Ba ơi, mẹ khóc kìa! Mẹ bị gì vậy ba?
Thành bế bổng con lên, gật đầu:
– Không sao đâu con. Mẹ đang khóc vì vui. Vì từ nay… nhà mình là một gia đình thật rồi.