Bố kh.ông ly h.ôn khi phát hiện mẹ tôi n.goại t.ình, mà chọn cách s.ống chung bằng cách tàn nhẫn nhất
Thấy cảnh s.ống này của bố mẹ tôi tôi đã rất đ.au l.òng, thậm chí sợ mẹ kh.ông chịu nổi áp lực mà khuyên mẹ ly h.ôn nhưng bà kh.ông l.àm được. ADVERTISEMENT
Ngày bố mẹ tôi còn trẻ, sau khi s.inh tôi, mẹ kh.ông muốn s.inh thêm nên đã phải đối m.ặt với nhiều áp lực từ phía gia đình chồng. May mắn là bố tôi cũng nghe theo lời mẹ tôi. Mặc cho bố tôi là con trai duy nhất trong nhà, mặc do áp lực s.inh con nối dõi, dèm pha của anh em họ hàng, bố tôi vẫn dẹp được để vợ con kh.ông phải suy nghĩ.
Trong ký ức của tôi, gia đình tôi từng là gia đình hạnh phúc. Bố tôi cũng từng nói rằng một gia đình có hạnh phúc hay kh.ông phụ thuộc đến 80% ở người đàn ông, khiến tôi luôn đặt ra tiêu chuẩn người đàn ông sau này của mình cũng giống như bố mình.
Nói về kinh tế, bố tôi cũng rất giỏi, chưa từng ngần ngại l.àm việc gì. Ban ngày l.àm cơ quan, t.ối về bố còn nhận việc l.àm thêm như sửa đồ điện tử, sửa tivi… thậm chí cuối tuần ai gọi là bố cũng đi ngay. Sau này cuộc s.ống của gia đình tôi dư dả, nhìn lại, tôi nhận ra rằng bố tôi luôn cố gắng để vợ con kh.ông phải thiếu thốn điều gì.
Mẹ tôi là người phụ nữ t.ốt nhưng bà lại kh.ông kiện định, dễ bị người khác lôi kéo. Nếu kh.ông có sự nhắc nhở của hai bố con tôi thì có lẽ mẹ tôi sẽ bị l.ừa đ.ảo rất nhiều. Vì biết bản thân kh.ông thể quản kinh tế nên mẹ tôi giao cho bố quản lý.
Trong mắt bố tôi mẹ l.úc nào cũng như trẻ con, vì vậy luôn phải quan tâm, sát sao, kh.ông để mắt tới e là có chuyện ngay.
Bởi vì mẹ vốn chẳng giấu được chuyện gì quá lâu, mà bố lại là người quá hiểu mẹ tôi, chỉ cần ánh mắt, cử chỉ có chút thay đổi là kh.ông qua mắt được bố. Vì vậy hai người họ mới chỉ qua lại được 2 tháng thì sự việc vỡ lở.
Khi bố tôi biết chuyện, mẹ tôi vô cùng hoảng sợ, sau đó vật vã xin bố tha thứ. Nhưng điều khiến mẹ tôi bất ngờ là bố tôi kh.ông hề có hành động nào.
Ông kh.ông chất vấn, kh.ông chửi rủa, chì chiết và cũng kh.ông đòi ly h.ôn. Duy nhất một việc bố tôi l.àm đó chính là im lặng, im lặng một cách đầy lạnh lẽo.
Tôi khi biết chuyện cũng buồn bã và thất vọng…
Gia đình tôi từ một gia đình hạnh phúc bi.ến thành một gia đình chất chứa nhiều nỗi buồn, vô cùng lạnh lẽo.
Bố tôi đã kh.ông còn ngủ chung phòng với mẹ mà chuyển hẳn sang phòng sách để ngủ. Về ăn uống thì bố sẽ ra ngoài ăn hoặc khi tôi nấu món gì thì bố ăn. Tuyệt nhiên kh.ông ăn những món mẹ nấu.
Cuối tuần bố cũng kh.ông dành thời gian cho gia đình như trước đây, thay vào đó ông sẽ đi ra ngoài ăn với bạn bè, thậm chí là ở bên hàng xóm nhiều hơn ở nhà.
Đồ dùng ở nhà cũng vậy, nếu kh.ông tìm thấy thứ gì sẽ hỏi tôi, trường hợp kh.ông thấy sẽ đi mua thứ khác, chứ kh.ông hỏi mẹ tôi một lời.
Thậm chí khi mẹ tôi bị ngã xe, trầy xước được hàng xóm b.áo thì bố cũng gọi điện cho tôi chứ kh.ông hề chạy đến…
Tôi biết mẹ tôi đã trót dại, đã sai nhưng nếu cuộc s.ống cứ tiếp diễn như thế này thì kh.ông ổn chút nào.
Mẹ tôi vô cùng suy sụp và ân hận vì việc l.àm của mình, biết bản thân mình sai nên mẹ tôi cũng kh.ông dám trách móc sự thờ ơ vô tâm của bố.
Tôi hiểu giây phút mẹ tôi n.goại t.ình chỉ là giây phút yếu lòng, bồng bột của bà chứ tôi hiểu mẹ mình yêu bố và cần gia đình này đến như thế nào.
Và tôi cũng biết rằng, t.ình cảm của bố tôi dành cho mẹ đã nguội lạnh hoàn toàn rồi, những gì còn sót lại có lẽ chị là th:ù h:ận mà thôi.
Giờ tôi nên l.àm gì để có thể thay đổi được mọi việc? L.àm sao để bố mẹ tôi trở về hạnh phúc như xưa?
Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ
Link bài gốc
https://sohuutritue.net.vn/bo-khong-ly-hon-khi-phat-hien-me-toi-ngoai-tinh-ma-chon-cach-song-chung-bang-cach-tan-nhan-nhat-d245034.html