Trông thấy căn biệt thự sang trọng của nhà g.ái, cả đoàn ai cũng đơ người, nhìn chằm chằm kh.ông chớp mắt. Nhất là mẹ Thuần, bà cứ lắp bắp mãi kh.ông nói được lời nào.
Thuần và Vy kết h.ôn vì “bác sĩ bảo cưới” nhưng Thuần lại vui như Tết. Anh và Vy yêu nhau đã lâu, chỉ còn chờ tới ngày này mà thôi. Cưới vợ về chả mấy lại được bế ẵm con, chả sướng quá đi ấy chứ. Có mỗi bố mẹ Thuần là vẫn hậm hực kh.ông vui. Ông bà bị ép phải đồng ý, vì kh.ông thể chối bỏ đứa cháu chưa ra đời của mình, quan trọng là con trai ông bà bảo sẽ kh.ông đời nào bỏ r.ơi vợ con nó. Vốn ông bà từ trước đã kh.ông ưng Vy, vì quê nhà cô tận Cao Bằng – cái tỉnh miền núi phía Bắc xa l.ắc xa lơ toàn người nói tiếng Kinh còn chả sõi. Một đứa con g.ái quê mùa nhường ấy sao mà xứng với trai Thủ đô ngời ngời như con ông bà được!
Ngày ăn hỏi và ngày cưới nhanh chóng được ấn định… qua điện thoại, vì mẹ Thuần viện cớ xa xôi, thời gian lại gấp gáp nên kh.ông tiện lên tận nhà Vy nói chuyện. L.úc chuẩn bị cho lễ ăn hỏi, mẹ Thuần tuyên bố với anh sẽ mang 3 tráp lên nhà g.ái, mà mấy đồ trong đó cũng chỉ mua những thứ rẻ t.iền, s.ơ sài thôi, kh.ông cần đầu tư nhiều l.àm gì. “Gớm, như thế so với nhà cái Vy đã là tươm lắm rồi ấy chứ! Cứ nhìn cái kiểu ăn mặc của nó là biết nhà nó thế nào rồi. Lương cũng đâu có ít lắm mà kh.ông dám sắm sửa, chắc gửi về cho bố mẹ hết rồi chứ gì!”, bà phán gọn lỏn. Mặc dù Thuần kh.ông vui tí nào, nhưng biết mẹ bực bội nên anh cũng kh.ông cự cãi thêm, sợ bà nổi khùng lại dẹp luôn đ.ám c.ưới thì người thiệt chỉ có anh và Vy mà thôi.
“Mẹ, mẹ định để phong bì dẫn cưới bao nhiêu?”, Thuần hỏi mẹ, vì kh.ông thấy bà nhắc gì tới vấn đề này gì cả. Mẹ Thuần trừng mắt: “Lại còn phải t.iền dẫn cưới nữa cơ à?”. “Vâng, đấy là thủ tục mà mẹ, thiếu thì hơi khó coi”, Thuần cười lấy lòng. Mẹ anh thở hắt ra, nghĩ một l.úc rồi đáp: “Được rồi, cho 1 tr.iệu. Thế đã được chưa?”. Thuần sững sờ khi mẹ anh tiếp tục nói: “Phong bì để mẹ cầm, mày cấm được le ve cho thêm vào đấy!”, mẹ Thuần lườm con trai một cái, chặn đứng ngay ý đồ vừa nhen nhóm trong đầu Thuần.
Tới l.úc thuê xe và thuê trang phục cho đoàn nhà trai đi ăn hỏi, mẹ Thuần cũng toàn chọn những loại rẻ t.iền. Xe thì thuê 1 xe 16 chỗ cũ mèm, rèm cửa đã ngả m.àu cháo lòng, ngồi trên xe mà cảm giác long sòng sọc như ngồi trên xe bò, nói kh.ông ngoa tí nào. Thuần cười khổ mà kh.ông biết phải l.àm sao với mẹ. Nhà anh cũng đâu đến nỗi nào, tuy kh.ông phải giàu có gì. Bản thân anh cũng có t.iền tiết kiệm sau mấy năm đi l.àm, nhưng mẹ Thuần nhất quyết muốn l.àm thế, phần vì để trút giận, phần vì coi thường gia cảnh nhà Vy. Thôi, cố nhịn bà, đợi cưới hỏi xong xuôi là xong, l.úc ấy bà có bắt bẻ hay chèn ép gì, anh nhất định sẽ p.hản kháng!
Nghĩ nhà Vy nghèo nên mẹ Thuần nghe đến đ.ám c.ưới cứ hậm hực kh.ông vui (ảnh minh họa).
Đúng giờ, b.ầu đoàn nhà trai lên đường tới nhà g.ái. Thuần mặc dù đã về chơi nhà Vy từ hơn 1 năm trước nhưng anh vẫn nhớ như in địa chỉ. Nhưng nào ngờ, khi xe dừng lại thì kh.ông thấy căn nhà 1 tầng khá cũ vốn là nhà Vy đâu, mà thay vào đó là một căn biệt thự khang trang, hoành tráng nổi bật nhất khu phố. Thuần ngỡ ngàng, thấy cổng biệt thự trang hoàng đúng dành cho lễ ăn hỏi đây rồi, mà còn ngờ ngợ chưa dám x.ác nhận.
Vừa hay Vy chạy ra, anh mới dám x.ác nhận đây là nhà vợ mình. “Nhà bố mẹ mới xây lại năm vừa rồi. Từ dạo nhà xây anh chưa về chơi còn gì!”, Vy cười g.iải thích khi thấy rõ thái độ ngạc nhiên của chồng sắp cưới. Thuần cười ậm ừ. Nhưng nhìn sang b.ầu đoàn nhà mình thì rõ ràng mọi người kh.ông bình tĩnh được như anh. Ai cũng đơ người, nhìn chằm chằm kh.ông chớp mắt căn biệt thự đẹp đẽ và sự bài trí rực rỡ với toàn hoa tươi của lễ ăn hỏi. Nhất là mẹ Thuần, bà cứ lắp bắp mãi kh.ông nói được lời nào.
Sau khi định thần lại, mẹ Thuần vội chạy lại níu tay con trai: “Con, con mang t.iền kh.ông? Thêm vào lễ dẫn cưới chứ để 1 tr.iệu người ta cười cho”, bà hốt hoảng hỏi. Thuần cố nhịn cười, đưa 20 tr.iệu cho mẹ. May anh cẩn thận, cố ý mang theo. Bà nhìn s.ố t.iền, ngần ngại: “Vẫn hơi ít thì phải”. Thuần buồn cười lắm mà kh.ông dám cười, mẹ anh đúng thật là, trước đấy bỏ có 1 tr.iệu, giờ tăng gấp 20 lần lại còn vẫn c.hê ít. “Thế thôi mẹ ạ. Mình l.àm theo hoàn cảnh nhà mình là được. Kh.ông ai trách đâu”, Thuần cười bảo mẹ. Mẹ anh kh.ông nói gì nhưng sau đó vẫn lén đi vay thêm của mấy người họ hàng 10 tr.iệu nữa.
Nhà g.ái tiếp đón vô cùng niềm nở và nhiệt t.ình. Đội đón tráp và tiếp nước của nhà g.ái toàn những cô g.ái trẻ xinh, mặc áo dài đẹp long lanh. Đội ngũ người lớn tuổi tiếp khách cũng ăn mặc vô cùng sang trọng và nổi bật. L.úc bày tiệc thì là tiệc của nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố. Nhìn lại sự đơn g.iản, s.ơ sài tới lạc lõng của nhà trai, mẹ Thuần hối hận vô vàn, cứ nhìn con trai với ánh mắt trách móc như muốn nói: “Sao mày kh.ông bảo mẹ sớm, để mẹ mày m.ất m.ặt như thế này đây!”.
L.úc tạm biệt ra về, mẹ Thuần còn cứ nắm tay Vy và mẹ cô áy náy nói mãi: “Hô.m nay chuẩn bị s.ơ sài, mong bên ông bà th.ông gia đừng trách móc. Vy cũng đừng buồn lòng nhé”. Thuần đứng bên cạnh mỉm cười. Trước đây anh khi yêu Vy, anh về thăm vài lần và ngôi nhà của gia đình Vy cũng chỉ đơn g.iản như bao nhà khác. Anh cũng chỉ biết bố mẹ Vy l.àm ăn tự do. Con g.ái của họ cũng ở trong ngôi nhà thuê như bao cô nàng tỉnh lẻ khác. Mà qua buổi ăn hỏi hô.m nay, chứng kiến sự nhiệt t.ình một cách thật tâm, kh.ông hề khó chịu khi nhà trai xuất hiện với những thứ kh.ông tương xứng như vậy, anh lại thêm yêu con người Vy và quý mến bố mẹ cô ở sự phóng khoáng và bao dung, kh.ông câu nệ tiểu tiết. Cô vợ này, anh đúng thật đã kh.ông chọn lầm.
Tác g.iả bài viết: Phạm Giang/theo Phạm Giang