Chiều hô.m ấy, khu phố nhỏ bất ngờ náo loạn bởi tiếng la hét từ nhà ông Tư – người nổi tiếng là khó tính nhất xóm. Trên tay ông là mảnh vỡ từ chiếc Tivi mới mua, vỡ tan nát giữa phòng khách. ADVERTISEMENT
“Thằng nhóc đó! Nó đập vỡ Tivi của tao!” – ông Tư gào lên giận dữ.
Người ta đổ xô ra xem. Mắt ai cũng đổ dồn về phía Nam, cậu b.é mới chín tuổi, đứng run rẩy ở ngoài sân, tay chân dính đất cát, ánh mắt hoảng loạn.
Bà con trong xóm rộ lên những tiếng xì xào, rồi đến những lời chỉ trích kh.ông thương tiếc:
“Thời buổi này trẻ con hư quá!”
“Kh.ông ai dạy dỗ hả? Sao lại đi phá hoại của người khác như vậy?”
“Lớn lên chắc thành tội phạm!”
Mẹ Nam nghe tin chạy tới, vừa thở hổn hển vừa ô.m chầm lấy con trai:
“Cháu nó nghịch dại, mong anh bỏ qua, em sẽ đền… đền chiếc Tivi cho anh.”
Nhưng ông Tư kh.ông nguôi giận, còn dọa gọi công an. Mẹ Nam rối rít xin lỗi, còn Nam vẫn đứng im, kh.ông k.hóc, kh.ông nói một lời.
Chiếc Tivi ấy là niềm tự hào của ông Tư – vừa mới mua, đang bật chương trình ca nhạc cũ. Kh.ông ai hiểu nổi, tại sao Nam – một đứa b.é ngoan ngoãn, ít nói – lại l.àm chuyện khó hiểu như vậy?
T.ối hô.m đó, chuyện lan khắp xóm như lửa gặp rơm. Trên mạng xã hội của khu phố, ảnh chiếc Tivi vỡ và dòng trạng thái “Trẻ trâu phá hoại” được chia sẻ hàng loạt.
Nam đi học về lầm lũi. Mấy đứa bạn tránh xa, thì thầm sau lưng. Có đứa còn cố ý xô đẩy cậu, nói “Mày phá làng phá xóm quen rồi, coi chừng bị bắt đó!”
Thế nhưng Nam vẫn kh.ông g.iải thích, vẫn im lặng như nuốt hết nỗi lòng vào bên trong.
Một chiều khác, bà Bảy – hàng xóm già s.ống gần nhà Nam – ngồi kể lại cho vài người nghe:
“Hô.m bữa tui thấy thằng b.é đứng trước nhà ông Tư khá lâu… Nó nhìn vô Tivi như muốn k.hóc vậy… Tui thấy trên Tivi đang phát lại một chương trình cải lương cũ… mà cha nó từng đóng vai quần chúng đó.”
Mọi người sững người.
Hoá ra, cha Nam vừa m.ất cách đây 2 tháng vì ung thư phổi, trong âm thầm, kh.ông ai hay. Trước đó, ông từng là diễn viên quần chúng, xuất hiện thoáng qua trong vài phân cảnh truyền hình, và chương trình chiều hô.m đó – chính là nơi cha Nam từng xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi.
Nam vô t.ình đi ngang, bắt gặp hình bóng cha mình trên Tivi. Cậu chạy đến xin ông Tư cho xem nhờ, nhưng trong l.úc ông đang bận việc, cậu bị đuổi đi. Cánh cửa đóng sập lại trước m.ặt cậu.
Trong giây phút tuyệt vọng, x.úc động đến nghẹt thở, cậu b.é chỉ biết n.ém một cục đá nhỏ vào cửa kính – với hy vọng được nhìn thấy cha lần nữa.
Kh.ông ngờ… viên đá tr.úng ngay Tivi.
Khi sự thật vỡ lẽ, cả khu phố lặng im.
Ông Tư như ch:ết lặng, tay run run ô.m lấy chiếc khăn lau mắt:
“Ông già rồi mà hồ đồ quá… Chỉ vì giận quá m.ất kh.ôn, mà mắng oan một đứa nhỏ tội n.ghiệp…”
Hô.m sau, ông Tư tự mang sang nhà Nam một chiếc Tivi khác – là món đồ giá trị nhất ông có – và nói:
“Coi như ông xin lỗi… Chiều nay, mình cùng xem lại chương trình hô.m đó, được kh.ông cháu?”
T.ối ấy, cả khu phố tụ lại trong căn nhà nhỏ của Nam, cùng ngồi xem đoạn chương trình cũ. Khi hình ảnh cha Nam xuất hiện, chỉ thoáng chừng ba giây, nhưng ai cũng rưng rưng.
Nam ngồi cạnh mẹ, mắt sáng long lanh, miệng nhoẻn cười – nụ cười đầu tiên sau chuỗi ngày đen t.ối.
“Đừng vội phán xét bất kỳ ai khi chưa hiểu rõ hoàn cảnh.
Bởi có những điều tưởng là sai lầm… lại ẩn chứa cả một nỗi đau mà lời nói chẳng thể nào diễn tả hết.”
Theo Tạp Chí Sở Hữu Trí Tuệ
Link bài gốc
https://sohuutritue.net.vn/cau-be-dap-vo-tivi-nha-hang-xom-tuong-la-mot-sai-lam-dang-trach-ai-ngo-an-sau-do-lai-la-mot-su-that-khien-ai-cung-nghen-loi-d277135.html