Hà Nội tháng Ba, mưa xuân như sợi tơ r.ơi rả rích ngoài cửa kính. Trong căn phòng chung cư cao cấp trên phố Nguyễn Chí Thanh, Ngọc đứng ch:ết lặng, tay siết chặt tờ phiếu siêu âm.
“Con chị chưa thành hình. Bỏ sớm đi. Tôi lo toàn bộ chi phí.”
Giọng người đàn ông trước m.ặt lạnh lùng đến mức xa lạ. Dũng – chồng cô, người từng quỳ xuống xin cưới bằng được, giờ đây đang thẳng tay ép cô bỏ đi giọt máu của hai người.
Ngọc kh.ông tin vào tai mình. Cô cứ ngỡ Dũng sẽ hạnh phúc khi biết tin. Nhưng kh.ông, ánh mắt anh ta trốn tránh, và rồi… một lời thú nhận như nhát dao cắm sâu vào tim:
“Tôi có người khác rồi. Em ấy đang mang t.hai. Nếu cô giữ lại đứa b.é này, sẽ rối lắm. Cô nên hiểu.”
Đêm đó, Ngọc bỏ đi. Kh.ông một tiếng gào th.ét. Kh.ông một giọt nước mắt. Chỉ có nhịp tim đập loạn và bước chân lao vào màn mưa, mang theo một s.inh linh còn đỏ hỏn trong bụng.
Ngọc đến Sài Gòn vào một buổi chiều oi ả. Cô đổi họ tên, thuê một căn phòng trọ nhỏ ở quận Tân Bình. Dưới cái tên “Trang”, cô bắt đầu lại – một mình với bụng b.ầu ngày càng lớn.
7 tháng sau, Ngọc s.inh đôi. Hai b.é trai, giống Dũng như đúc. Cô đặt tên hai con là Nam và Minh – một người trầm lặng, một người lanh lợi, như hai mảnh của chính trái tim cô.
Cuộc s.ống kh.ông dễ dàng. Ngọc l.àm nhân viên quán cà phê, sau đó chuyển sang phụ bếp, rồi bán hàng online. Cô chưa bao giờ kể về bố của hai đứa trẻ. Trong lòng, chỉ có một điều duy nhất:
“Mẹ sẽ kh.ông để các con thiếu t.ình thương. Nhưng cũng sẽ kh.ông để ai l.àm hại các con.”
7 năm sau. Một chiều thu Hà Nội, chiếc xe taxi dừng lại ở trước cổng công ty Dũng – giờ đã là CEO một tập đoàn bất động sản nổi tiếng. Ngọc bước xuống, tóc búi cao, áo s.ơ mi trắng, thần thái cứng cỏi.
“Em định l.àm gì?” – Mai, bạn thân cô hỏi, giọng lo lắng.
“Kh.ông phải trả t.hù. Chỉ là… muốn cho anh ta biết, thứ anh vứt bỏ năm xưa, giờ đã lớn lắm rồi.”
Ngọc gửi hồ s.ơ xin vào l.àm trong bộ phận marketing – tất nhiên là với tên g.iả. Năng lực của cô nhanh chóng khiến nhiều người nể phục, và chẳng bao lâu, cô được mời l.àm trợ lý cho Phó Tổng – người trực tiếp b.áo cáo lên Dũng.
Từng bước một, Ngọc bắt đầu “giăng lưới”. Cô điều tra những hợp đồng bất minh Dũng đang cố giấu. Bằng cách tiếp cận với trợ lý tài chính, cô lần ra một dự án ma trị giá hơn 30 t.ỷ. Nếu bị khui ra, Dũng có thể m.ất ghế.
Nhưng Ngọc kh.ông vội tung đòn. Cô quan sát. Lặng lẽ gieo tin đồn trong nội bộ. Rồi “vô t.ình” để rò rỉ dữ liệu tài chính ra bên ngoài.
B.áo chí bắt đầu đưa tin. Ban quản trị họp khẩn. Dũng – người từng ngạo nghễ như vua, nay m.ặt t.ái mét vì các cổ đông quay lưng.
Một buổi t.ối, khi công ty tan ca, Ngọc đứng chờ Dũng trước sảnh. Gió lạnh thổi tung tà áo dài m.àu xám tro. Dũng nhận ra cô, đôi mắt tr.ợn lên:
“Là… cô?”
“Anh quên nhanh thật. Tôi tên là Trang. Còn Ngọc – người anh từng bắt phá t.hai, đã ch:ết 7 năm trước rồi.”
Dũng đứng sững. Cô đưa ra tờ giấy xét nghiệm ADN của hai đứa b.é – bản sao cô giữ lại, chưa từng công khai.
“Chúng là con anh. Nhưng anh kh.ông cần nhận. Vì chúng chẳng cần một người cha như anh.”
Dũng bắt đầu tìm đến trường mẫu giáo nơi hai đứa b.é học. Anh lén nhìn chúng qua ô cửa kính – ánh mắt vừa tiếc nuối vừa ăn năn.
Một hô.m, Minh s.ốt cao, nhập viện. Dũng nghe tin qua bạn cũ của Ngọc, chạy đến giữa đêm.
“Tôi xin lỗi. Là tôi sai. Tôi kh.ông xứng đáng… nhưng tôi thật sự… muốn l.àm gì đó cho con.”
“Anh kh.ông cần chuộc lỗi. Con tôi đã có mẹ.”
Khi Minh tỉnh lại, thấy Dũng ngồi ngủ gục bên gi.ường, cậu b.é chỉ hỏi nhỏ:
“Chú là ai ạ?”
Dũng bật k.hóc, kh.ông trả lời nổi.
Một tháng sau, Dũng chủ động xin từ chức. Anh chuyển sang l.àm g.iảng viên quản trị ở một trường đại học, s.ống kín tiếng, kh.ông t.ái h.ôn. Còn Ngọc, tiếp tục nuôi dạy con, kh.ông nhắc gì về “chú Dũng” nữa.
Một ngày, Dũng gửi đến cho cô một lá thư tay – kh.ông xin lỗi, kh.ông mong tha thứ. Chỉ là:
“Cảm ơn em đã kh.ông bi.ến các con thành công cụ trả t.hù. Nhờ em, tôi biết mình từng có cơ hội l.àm người cha t.ốt – dù chỉ trong giấc mơ.”
Ngọc đọc xong, đốt lá thư. Mắt nhòe đi trong làn khói mỏng. Cô thì thầm:
“Tôi tha thứ – kh.ông phải vì anh xứng đáng, mà vì tôi muốn được bình yên.”
Năm Minh và Nam lên mười, vào một buổi t.ối mùa đông, khi cả nhà đang ngồi xem chương trình truyền hình, Nam – cậu anh hay suy nghĩ – đột nhiên hỏi:
“Mẹ ơi, tụi con kh.ông có ba thật sao?”
Ngọc khựng lại, đôi tay đang gọt táo run lên một nhịp. Cô nhìn ánh mắt trong veo của con, rồi khẽ gật đầu:
“Có chứ. Ba các con từng là người mẹ yêu nhất. Nhưng vì mẹ l.àm sai điều gì đó… nên ba kh.ông ở bên các con được nữa.”
Minh – cậu em lanh lợi – chui vào lòng mẹ, hỏi lí nhí:
“Vậy… ba có biết tụi con kh.ông?”
Ngọc hít một hơi sâu.
“Biết chứ. Và ba rất yêu các con. Chỉ là… đôi khi yêu kh.ông đủ để người ta dũng cảm.”
Hai đứa nhỏ im lặng. Chúng kh.ông hỏi thêm. Nhưng Ngọc biết, sợi dây vô hình kia vẫn âm ỉ tồn tại trong lòng chúng. Dù cô có cố gắng đến đâu, thì vai trò của một người cha – dù chỉ là sự hiện diện – vẫn là điều các con khát khao.
Mười ba năm kể từ ngày Ngọc rời khỏi Hà Nội trong đêm mưa, cô nhận được cuộc gọi từ một người xa lạ:
“Chị Ngọc phải kh.ông ạ? Tôi là s.inh viên của thầy Dũng. Thầy nhập viện do đ.ột q.uỵ, trong người chỉ có một b.ức ảnh… là ảnh chị với hai b.é.”
Ngọc đi như chạy đến bệnh viện. Hai đứa trẻ – giờ đã là hai chàng trai cao lớn, cùng theo sau. Trong phòng ICU, Dũng nằm lặng lẽ, cơ thể gầy sọp, tay trái co quắp, ánh mắt mờ đục dần.
Ngọc đặt bàn tay mình lên tay anh. Như năm xưa, nhưng giờ kh.ông còn giận, kh.ông còn đau, chỉ có một cảm giác sâu thẳm của người từng yêu sâu đậm.
“Em đến rồi đây. Nhưng kh.ông phải để níu kéo. Chỉ là để anh biết… chúng ta kh.ông còn oán nhau nữa.”
Minh bước lại gần gi.ường, nhìn người đàn ông mà mẹ từng gọi là “ba”, rồi cúi đầu khẽ nói:
“Cảm ơn chú đã cho con cơ hội s.ống. Dù kh.ông bên nhau, nhưng… con kh.ông ghét chú đâu.”
Dũng r.ơi một giọt nước mắt. Cũng là giọt cuối cùng.
Tang lễ của Dũng diễn ra lặng lẽ. Kh.ông hoa, kh.ông vòng lớn. Chỉ có vài người học trò và những đồng n.ghiệp cũ. Ngọc để lại cho anh một bó hoa cúc trắng và một dòng chữ viết tay:
“Anh từng là sai lầm, cũng từng là ký ức đẹp. Em tha thứ rồi, thật lòng.”
Sau lễ tang, ba mẹ con lên xe trở về Sài Gòn. Trên đường, Nam quay sang mẹ:
“Mẹ, tha thứ có khó kh.ông?”
Ngọc mỉm cười, nhìn qua kính ch.iếu hậu – nơi bóng Dũng mờ dần phía xa.
“Rất khó. Nhưng nếu kh.ông l.àm được, mình sẽ mãi bị nhốt trong quá khứ. Tha thứ… kh.ông phải vì người kia xứng đáng. Mà vì chính mình xứng đáng được tự do.”
Hai mươi năm sau. Nam trở thành luật sư. Minh là nhà thiết kế đồ họa. Trong một buổi phỏng vấn truyền hình, khi được hỏi:
“Ai là người ảnh hưởng nhất đến cuộc đời anh?”
Nam chỉ cười, rồi đáp:
“Là mẹ tôi. Người phụ nữ đã tha thứ cho một k.ẻ kh.ông xứng đáng – để dạy chúng tôi bài học đầu tiên về lòng nhân và sự tự do.”