Chồng kh.ông còn yêu vợ, có níu kéo cũng chẳng được, thậm chí càng l.àm căng càng khiến danh dự nhân phẩm tôi bị tổn thương. ADVERTISEMENT
Tôi từng nghĩ mình có một cuộc h.ôn nhân ấm êm. Chồng tôi là người đàn ông thành đạt, luôn yêu chiều vợ con. Sau khi s.inh con, anh ấy muốn tôi nghỉ việc ở nhà để chăm sóc gia đình. Bố mẹ hai bên đều là công chức, kh.ông ai có thời gian giúp trông cháu, mà anh lại kh.ông tin tưởng giao con cho người giúp việc.
L.úc đầu, tôi do dự lắm vì bỏ việc đồng nghĩa với việc phụ thuộc kinh tế hoàn toàn vào chồng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy chồng kiếm ra t.iền lại luôn yêu thương vợ con nên tôi tặc lưỡi gật đầu.
Từ đó mỗi tháng chồng đưa tôi một khoản t.iền để lo chi tiêu s.inh hoạt. Tôi kh.ông biết anh ấy kiếm được bao nhiêu, chỉ thấy rằng anh chưa bao giờ để vợ con thiếu thốn. Nhưng tôi kh.ông phải kiểu người s.ống vô tư, thấy hiện tại yên ổn mà quên đi tương lai. Tôi tin đàn ông yêu mình hô.m nay kh.ông có nghĩa là ngày mai cũng thế vì từng chứng kiến quá nhiều người phụ nữ bị chồng p.hản bội, l.úc k.hóc lóc cầu xin, l.úc lại tức giận đập phá nhưng kết quả vẫn chỉ bị bỏ r.ơi kh.ông thương tiếc.
Tôi kh.ông muốn trở thành một người phụ nữ như thế. Vậy nên, từ những năm tháng hạnh phúc nhất của h.ôn nhân, tôi đã lặng lẽ lập cho mình một quỹ riêng.
Chồng tôi kh.ông tiếc t.iền với vợ con. Anh bảo tôi thích gì thì cứ mua, đừng tiết kiệm quá rồi khổ. Nhưng tôi kh.ông phải kiểu người vung tay quá trán và chỉ mua những thứ thật sự cần. Nhờ thế mỗi tháng, tôi có thể tiết kiệm hơn 4 tr.iệu, có tháng thậm chí gần 10 tr.iệu. Vấn đề là chồng kh.ông chịu đưa hết t.iền cho tôi giữ. Anh ấy có quỹ riêng, tôi biết chứ. Nhưng anh giấu rất kỹ, tôi kh.ông có cách nào động vào. Thế nên tôi đành phải nghĩ cách “chuyển quỹ của chồng sang quỹ của vợ”.
Mỗi lần có tiệc tùng, đ.ám c.ưới, tôi than thở:
– Anh ơi, tháng này chi tiêu nhiều quá, em hết t.iền rồi!
Nghe vậy, chồng lập tức rút ví, “rót vốn” cho vợ. Tôi cầm t.iền, nhưng chỉ mua vài món đồ giá rẻ, còn lại bỏ vào quỹ riêng.
Hay như t.iền học của con, t.iền mua sắm, t.iền biếu nội n.goại vào dịp Tết, tôi đều kê khai cao hơn thực tế một chút. Chồng tin tưởng, kh.ông bao giờ kiểm tra lại. Cứ thế, tôi tích góp từng đồng.
Nhưng chỉ tiết kiệm thôi thì chưa đủ. Có t.iền trong tay, tôi bắt đầu mua vàng rồi cho người quen vay lãi suất thấp. Mỗi lần cho vay chỉ vài chỉ vàng, ai trả đúng hẹn mới cho vay tiếp, kh.ông bao giờ dám cho ai vay quá một cây vàng. Cứ thế, từ một bà nội trợ chẳng có gì trong tay, tôi dần dần có một khoản kha khá.
Tôi từng nghĩ mình cứ s.ống yên ổn như thế đến hết đời. Nhưng đời đâu ai biết trước chữ ngờ…
Một ngày đầu năm, tôi nhận được một tin nhắn lạ. Đó là ảnh chồng tôi đang bế một đứa trẻ s.ơ s.inh kèm dòng tin nhắn: “Chị nhường anh ấy lại cho mẹ con em đi.”
Tôi cảm thấy như có ai vừa giáng một cú trời giáng vào đầu mình. Tôi run rẩy mở lại b.ức ảnh, nhìn đi nhìn lại. Kh.ông thể nào. Chồng tôi có con riêng? Buổi t.ối, khi chồng đi l.àm về, tôi vẫn nấu cơm, dọn bàn như mọi ngày. Tôi đặt điện thoại lên bàn, mở ảnh ra, nhìn thẳng vào m.ặt anh:
– Cái này là thế nào?
Chồng tôi kh.ông hề chối cãi. Anh thản nhiên gắp miếng thịt cho vào miệng, nhai chậm rãi rồi nói:
– Anh xin lỗi. Nhưng anh kh.ông thể bỏ mẹ con cô ấy được.
– Anh nói cái gì?
– Em cứ im lặng đi. Nếu em l.àm lớn chuyện, sẽ kh.ông có đồng chu cấp cho mẹ con em nữa đâu.
Câu nói của chồng khiến tôi lạnh người. Anh ta thậm chí kh.ông có ý định cầu xin sự tha thứ, kh.ông chút ăn năn hối lỗi. Với anh ta, tôi chỉ là một người vợ đã hết giá trị sử dụng.
Những ngày sau đó, tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi muốn níu kéo nhưng càng nghĩ càng thấy vô nghĩa. Một người đàn ông đã thay lòng, có giữ cũng kh.ông giữ được. Tôi im lặng, nhưng kh.ông phải để chịu đựng, mà để chuẩn bị cho một kế hoạch khác. Tôi vẫn dịu dàng như cũ, vẫn nũng nịu xin t.iền. Chồng tưởng tôi ngu ngơ kh.ông biết gì càng hào phóng hơn.
Rồi ngày đó cũng đến, chồng đưa tôi tờ đơn ly h.ôn.
– Ký đi.
Tôi cầm bút, ký kh.ông chút do dự rồi dọn hành lý, dắt con rời khỏi nhà mà kh.ông thèm ngoảnh lại hay than vãn 1 câu. Chồng tôi nghĩ anh ta đã thắng nhưng anh ta đâu biết rằng, tôi đã có sẵn một kế hoạch cho ngày hô.m nay.
Từ s.ố t.iền âm thầm tích góp, tôi có 4 t.ỷ đồng và quyết định dùng toàn bộ s.ố t.iền đó mua một căn nhà mới. Ngày dọn về nhà mới, tôi nhắn tin mời chồng cũ đến. Bước vào căn nhà rộng rãi, tiện nghi, anh ta gi.ật mình hỏi:
– Em chỉ ở nhà nội trợ thôi, sao lại có nhiều t.iền thế? Kh.ông lẽ em cặp với thằng nào à?
Tôi bật cười:
– Anh p.hản bội vợ con nên nghĩ ai cũng tệ bạc như mình sao? Tôi ở nhà nhưng kh.ông có nghĩa là kh.ông biết kiếm t.iền và giữ t.iền. Còn anh, đi l.àm vất vả cả đời, cẩn thận sau này lại bị vợ con nhân t.ình đuổi ra đường đấy!
Nhìn gương m.ặt t.ái nhợt của chồng cũ, tôi thấy hả hê nhưng cũng đầy chua x.ót. Vì lòng ích kỷ của anh ta, các con tôi m.ất đi một gia đình trọn vẹn.
Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ
Link bài gốc
https://sohuutritue.net.vn/chong-len-lut-co-nhan-tinh-nen-ep-vo-ly-hon-vo-vui-ve-ky-khong-1-loi-trach-moc-vi-ke-hoachphia-sau-cua-chi-qua-hoan-hao-d112831.html