Ánh hoàng hôn cuối chiều ở Hà Nội vốn dĩ nên tĩnh lặng và thơ mộng, nhưng hôm nay, nó lại bị xé toạc bởi một cơn lốc xoáy bất ngờ. Từ xa, tôi có thể nghe thấy tiếng gió rít gào, tiếng mưa quất vào kính xe lạch bạch như hàng ngàn viên đạn nhỏ. Cả thành phố chìm trong một khung cảnh hỗn loạn chưa từng thấy. Cây cối đổ rạp ngổn ngang, dây điện đứt lìa vắt vẻo như mạng nhện, và điện đã bị cắt toàn bộ. Bóng tối bao trùm, chỉ có những ánh chớp loé lên xé toạc màn đêm, mang theo tiếng sấm rền vang như tiếng gầm của một con thú dữ.
Tôi là Anh Tuấn, một tài xế xe bán tải. Vừa hoàn thành chuyến giao hàng cuối cùng trong ngày, tôi đang trên đường trở về nhà. Trong xe, hộp cơm vợ tôi chuẩn bị vẫn còn nóng hổi, mang theo mùi hương quen thuộc của đậu phụ sốt cà chua và rau muống luộc. Lòng tôi nôn nao muốn về nhà, muốn được ôm vợ, được ngửi mùi tóc của con gái bé bỏng sau một ngày làm việc mệt nhoài. Tôi biết, vợ tôi, với sự đảm đang và chu đáo của cô ấy, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn một bữa tối ấm cúng, chờ tôi về.
Chiếc xe bán tải của tôi chầm chậm lăn bánh trên con đường ngập nước, đèn pha rọi sáng những vũng nước đọng và những mảnh vỡ vương vãi. Tôi phải hết sức cẩn thận để tránh những cành cây gãy đổ chắn ngang đường. Lòng tôi lúc này chỉ mong sao có thể về nhà thật nhanh, an toàn bên gia đình nhỏ của mình.
Khi xe tôi gần đến khu vực hồ Tây, một cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt tôi, khiến trái tim tôi như thắt lại. Dưới mái hiên xiêu vẹo của một ngôi nhà cổ, một người phụ nữ đang ôm chặt bốn đứa trẻ nhỏ. Ánh mắt họ hoảng loạn, sợ hãi tột cùng, và cả khuôn mặt họ đều ướt sũng bởi nước mưa và có lẽ là cả nước mắt. Những đứa trẻ run rẩy trong vòng tay người mẹ, tiếng khóc thút thít của chúng bị át bởi tiếng gió rít gào.
Tôi nhìn thấy một cây xanh lớn vừa đổ sầm xuống, chắn ngang con đường, chỉ cách họ vài mét. Gần đó, một cột điện nghiêng ngả, phát ra tiếng nổ lép bép đáng sợ, những tia lửa điện bắn ra như pháo hoa tử thần. Người đi đường ai nấy đều vội vã chạy tránh, không ai dám tới gần. Họ nhìn những người mẹ và con nhỏ với ánh mắt thương hại, nhưng không ai đủ dũng cảm để đến giúp đỡ.
Chứng kiến cảnh tượng đó, trái tim tôi bỗng nhói lên. Tất cả những suy nghĩ về sự mệt mỏi, về bữa cơm nóng hổi ở nhà, đều tan biến. Thay vào đó là một cảm giác cấp bách, một sự thôi thúc không thể kiềm chế. Tôi không thể làm ngơ trước những sinh linh bé bỏng đang gặp nguy hiểm. Một luồng adrenaline bỗng nhiên chạy dọc sống lưng tôi.
Không chần chừ một giây phút nào, tôi dừng xe lại ngay giữa dòng nước chảy xiết, lao ra khỏi cabin. Gió quật mạnh vào người, mưa táp vào mặt tôi buốt giá. Tôi không màng đến chiếc áo đã ướt sũng hay những nguy hiểm đang rình rập. Việc duy nhất tôi nghĩ đến lúc này là phải cứu lấy những đứa trẻ và người phụ nữ đó.
Tôi vội vàng mở cửa xe, và nhanh chóng ẵm từng đứa trẻ lên xe. Chúng nhỏ bé, lạnh cóng và run rẩy trong vòng tay tôi. Ánh mắt chúng nhìn tôi đầy sợ hãi, nhưng cũng có một chút hy vọng mong manh. Tôi nhẹ nhàng đặt chúng vào ghế sau, rồi quay lại với người phụ nữ.
Cô ấy vẫn còn run rẩy, đôi mắt cô ấy nhìn tôi đầy vẻ bàng hoàng. Tôi không nói một lời nhiều, chỉ vội vàng đưa cô ấy lên xe. Tôi còn cả chiếc áo mưa cuối cùng của mình, chiếc áo mà vợ tôi đã nhắc tôi mang theo, nhưng tôi đã quên. Tôi quăng chiếc áo mưa đó cho cô ấy, còn tôi thì mặc kệ cho mưa gió quất vào người, ướt đẫm từ đầu đến chân.
Khi họ đã yên vị trong xe, tôi không chần chừ. Tôi quay đầu xe, không một lời giải thích, và đưa họ đến trạm y tế gần nhất. Trạm y tế lúc này cũng đang trong tình trạng hỗn loạn. Tiếng còi xe cấp cứu inh ỏi, tiếng người la hét, tiếng bước chân dồn dập. Nhiều ca cấp cứu do cơn lốc xoáy đã được đưa đến đây, và nhân viên y tế đang làm việc hết công suất.
Tôi nhanh chóng mở cửa xe, và nhờ nhân viên y tế giúp đỡ. Họ vội vàng bế lũ trẻ đi kiểm tra sức khỏe, lo lắng xem chúng có bị thương hay bị sốc không. Người phụ nữ nhìn tôi, ánh mắt cô ấy đầy sự biết ơn. Cô ấy định quay lại cảm ơn tôi, định hỏi tên tôi, nhưng tôi đã lặng lẽ lái xe rời đi.
Tôi không muốn để lại tên, không muốn nhận bất kỳ lời cảm kích nào. Việc tôi làm là tự nguyện, là xuất phát từ trái tim. Tôi không muốn sự giúp đỡ của mình bị biến thành một câu chuyện để khoe khoang hay ca tụng. Tôi chỉ muốn làm điều đúng đắn, và sau đó, tôi muốn trở về với cuộc sống bình thường của mình.
Chiếc xe bán tải của tôi chầm chậm lăn bánh trong đêm mưa gió, bảng số xe mờ ướt dưới mưa, chỉ kịp lướt qua ánh mắt của người phụ nữ. Tôi lái xe về nhà, lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Dù cơ thể ướt đẫm, lạnh cóng, nhưng trái tim tôi lại ấm áp. Tôi đã làm được một việc ý nghĩa, và điều đó khiến tôi hạnh phúc.
Ngày hôm sau, khi cơn bão đã tan, ánh nắng ban mai rọi sáng khắp phố phường, câu chuyện về “người tài xế vô danh” bỗng nhiên lan truyền trên mạng xã hội. Một camera an ninh ở gần hồ Tây đã ghi lại toàn bộ cảnh tôi dừng xe, cứu người. Đoạn clip được chia sẻ chóng mặt, và ai nấy cũng xúc động trước hành động nghĩa hiệp và khiêm nhường của tôi.
Cư dân mạng bắt đầu một cuộc truy tìm tung tích người tài xế. Họ muốn biết tôi là ai, muốn tìm cách cảm ơn tôi. Các trang báo, đài truyền hình cũng vào cuộc, đăng tải thông tin, kêu gọi cộng đồng giúp đỡ truy tìm danh tính “người hùng thầm lặng”. Nhưng không ai rõ tôi là ai. Tôi vẫn giữ im lặng, không muốn mình bị chú ý. Tôi vẫn đi làm đều đặn, vẫn lái xe giao hàng, vẫn sống một cuộc sống bình thường.
Vợ tôi, cô ấy cũng xem được đoạn clip đó. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy yêu thương và tự hào. Cô ấy biết đó là tôi, cô ấy biết tôi là người như thế nào. Cô ấy không hỏi tôi bất kỳ điều gì, chỉ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Tôi biết, cô ấy hiểu tôi, và điều đó là đủ.
Mãi một tuần sau, khi truyền thông vẫn chưa tìm ra danh tính của người tài xế, một người đồng nghiệp làm chung hãng vận tải với tôi mới âm thầm tiết lộ thông tin. Anh ấy là một người bạn thân của tôi, và anh ấy biết tôi không muốn bị chú ý. Nhưng anh ấy nghĩ, hành động của tôi xứng đáng được tôn vinh. “Đó là Tuấn” – anh ấy nói – “người đàn ông ít nói, hay giúp người lạ mà chẳng bao giờ khoe.”
Khi danh tính của tôi được tiết lộ, cuộc sống của tôi bỗng nhiên đảo lộn. Điện thoại tôi reo liên tục, các phóng viên đến tận nhà, các tổ chức từ thiện muốn mời tôi tham gia sự kiện. Tôi cảm thấy bối rối, không quen với sự chú ý này. Tôi vẫn chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, làm công việc của mình, và chăm sóc gia đình.
Tôi nhận lời phỏng vấn của một vài tờ báo, nhưng tôi luôn nhấn mạnh rằng, việc tôi làm là bình thường, ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ làm như vậy. Tôi không phải là người hùng, tôi chỉ là một người dân bình thường. Tôi không muốn nhận bất kỳ phần thưởng hay danh hiệu nào.
Tuy nhiên, có một điều khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Người phụ nữ và bốn đứa trẻ mà tôi đã cứu hôm đó đã đến tìm tôi. Cô ấy ôm chặt lấy tôi, nước mắt cô ấy lại tuôn rơi. Cô ấy kể rằng, nhờ có tôi mà gia đình cô ấy đã an toàn, rằng tôi là ân nhân của họ. Cô ấy muốn cảm ơn tôi, muốn mời tôi một bữa cơm.
Tôi từ chối tất cả những lời cảm ơn, những lời mời mọc. Tôi chỉ nói với cô ấy rằng, hãy sống thật tốt, và hãy chăm sóc các con thật chu đáo. Đó là cách tốt nhất để cảm ơn tôi. Tôi nhìn bốn đứa trẻ, chúng nhìn tôi với ánh mắt trong veo, đầy vẻ biết ơn. Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình là người giàu có nhất thế gian, không phải vì tiền bạc, mà vì những gì tôi đã làm được cho người khác.
Cuộc sống của tôi dần trở lại quỹ đạo bình thường. Tôi vẫn là Anh Tuấn, một tài xế xe bán tải. Nhưng giờ đây, tôi cảm thấy mình có một ý nghĩa hơn. Tôi biết rằng, mình có thể làm những điều tốt đẹp cho cuộc sống, dù là những hành động nhỏ nhặt nhất.
Tôi tiếp tục công việc của mình, và tôi vẫn luôn giữ tinh thần sẵn sàng giúp đỡ những người xung quanh. Tôi không còn nghĩ nhiều về những lời khen ngợi hay sự chú ý của dư luận. Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời ý nghĩa, một cuộc đời tràn đầy tình yêu thương và sự sẻ chia.
Gia đình tôi vẫn hạnh phúc, ấm áp. Vợ tôi luôn ở bên tôi, ủng hộ tôi trong mọi việc. Con gái tôi lớn lên khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Tôi biết rằng, mình đã có tất cả những gì mình cần.
Bạn có tin rằng, những hành động tử tế, dù nhỏ bé đến đâu, cũng có thể tạo nên những điều kỳ diệu và lan tỏa yêu thương trong cuộc sống không?