Tiếng mưa r.ơi l.ộp bộp trên mái tôn của khu công trình bỏ hoang. Giữa bóng t.ối lờ mờ, ánh đèn đường vàng vọt soi xuống con đường nhựa trơn trượt. Minh – một anh công nhân trẻ, vừa tan ca muộn, lầm lũi dắt chiếc xe máy cà tàng đi dưới cơn mưa nặng hạt. Áo anh sũng nước, từng cơn gió lạnh buốt táp vào m.ặt.
Bỗng, giữa ánh đèn nhạt nhòa, anh thấy một bóng người nhỏ b.é co ro dưới mái hiên nhà hoang ven đường. Đó là một cô g.ái. Chiếc váy trắng ướt đẫm, tóc dài bết lại vì nước mưa, đôi tay run rẩy ô.m lấy bờ vai gầy. Cô cúi m.ặt, dường như đang sợ hãi điều gì đó.
Minh ngần ngại một thoáng rồi tấp xe vào lề.
— “Cô gì ơi, có cần đi nhờ kh.ông? Mưa to thế này đứng đây nguy h.iểm lắm.”
Cô g.ái gi.ật mình ngước lên, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ cảnh giác, nhưng rồi nhanh chóng gật đầu. Giọng cô run run:
— “Cảm ơn anh… L.àm ơn… đưa tôi rời khỏi đây càng nhanh càng t.ốt!”
Minh hơi nhíu mày, có gì đó kh.ông ổn trong ánh mắt của cô. Nhưng anh kh.ông hỏi nhiều, chỉ ra hiệu cô lên xe. Khi vòng tay cô ô.m nhẹ lấy eo anh, Minh cảm nhận được người cô lạnh ngắt.
Đường về vắng vẻ, chỉ có tiếng gió rít qua từng kẽ lá. Cảm giác bất an ngày một rõ rệt khi Minh nhận ra cô g.ái kh.ông hề nói thêm lời nào, chỉ liên tục quay đầu nhìn lại phía sau như đang lo sợ điều gì đó.
— “Cô sao vậy?” Minh hỏi.
Cô g.ái im lặng, rồi bất ngờ thốt lên:
— “Anh có thể… kh.ông đi đường này kh.ông? Tôi sợ…”
Minh chưa kịp trả lời thì từ xa, ánh đèn pha ô tô loang loáng ch.iếu rọi. Một chiếc xe đen lao vụt qua rồi đột ngột thắng gấp phía trước họ.
Minh siết chặt tay lái, tim đập mạnh. Cô g.ái phía sau càng run rẩy hơn. Giọng cô nghẹn lại:
— “Họ tìm thấy tôi rồi…”
Minh chưa kịp p.hản ứng thì cửa xe bật mở, hai gã đàn ông mặc vest bước xuống. Một gã lên tiếng, giọng trầm đục:
— “Cô chủ, đừng chạy nữa. Ông chủ đang đợi cô về!”
Cô g.ái hét lên, ô.m chặt Minh hơn:
— “L.àm ơn! Đừng để họ đưa tôi đi!”
L.úc này, Minh mới nhận ra… mình đã vô t.ình vướng vào một chuyện kh.ông hề đơn g.iản. Cô g.ái này là ai? Tại sao cô lại chạy trốn? Và những k.ẻ kia thực sự là ai?
Một quyết định trong đêm mưa đã thay đổi cuộc đời anh mãi mãi…
Minh siết chặt tay lái, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Anh chưa bao giờ r.ơi vào t.ình huống như thế này. Hai gã đàn ông trước m.ặt rõ ràng kh.ông phải người t.ốt. Ánh mắt của họ sắc lạnh, dáng điệu đầy đe dọa.
— “Này, chuyện này là sao?” Minh lên tiếng, cố giữ bình tĩnh.
Gã đàn ông cao lớn bước lên một bước, nở nụ cười đầy mỉa mai:
— “Cậu chỉ là một thằng công nhân quèn, t.ốt nhất là đừng xen vào chuyện của người khác. Cô ấy phải về cùng chúng tôi.”
Cô g.ái phía sau Minh siết chặt áo anh, giọng run rẩy:
— “L.àm ơn! Tôi kh.ông muốn về đó! Nếu họ bắt được tôi… tôi sẽ kh.ông bao giờ còn được tự do nữa!”
Minh hít một hơi sâu. Anh kh.ông biết cô g.ái này là ai, nhưng ánh mắt cầu cứu của cô khiến anh kh.ông thể l.àm ngơ.
— “Cô ấy kh.ông muốn đi. Các người là gì của cô ấy?”
Gã thứ hai cười khẩy:
— “Cô ta là con g.ái của ông Lâm – chủ tịch tập đoàn Lâm Gia. Một con b.é rắc rối. Cậu nghĩ cậu có thể bảo vệ cô ta khỏi gia đình cô ấy sao?”
Minh khựng lại. Lâm Gia? Đó là tập đoàn kinh doanh bất động sản khổng lồ mà anh từng nghe qua. Nếu cô g.ái này là con g.ái của ông chủ tập đoàn đó… vậy tại sao cô lại chạy trốn?
Gã cao lớn m.ất kiên nhẫn, tiến lên và gi.ật mạnh tay cô g.ái. Cô hét lên, nhưng Minh p.hản ứng nhanh hơn. Kh.ông nghĩ nhiều, anh gi.ật mạnh tay lái, quay xe và lao đi như một cơn gió.
— “Ch:ết tiệt! Đuổi theo nó!”
Tiếng hét giận dữ vang lên sau lưng. Chiếc xe hơi phía sau rú ga, đèn pha rọi thẳng vào Minh khiến anh gần như lóa mắt. Cơn mưa vẫn chưa dứt, đường trơn trượt, bánh xe của Minh liên tục m.ất độ bám.
Cô g.ái phía sau ô.m chặt lấy anh, giọng nghẹn lại vì sợ hãi:
— “Họ sẽ kh.ông bỏ qua đâu! Nếu bị bắt lại… tôi sẽ phải lấy một người mà tôi kh.ông hề yêu… Anh kh.ông hiểu đâu, tôi chỉ muốn trốn khỏi cuộc s.ống đó!”
Lời nói của cô l.àm Minh chợt hiểu. Cô kh.ông chỉ đơn thuần là một “tiểu thư nhà giàu” chạy trốn vì bồng bột. Cô đang thực sự đấu tranh để giành lại cuộc s.ống của mình.
Minh nghiến răng, tăng ga hết mức. Hai bên đường vụt qua như một dải sáng mờ nhạt. Tiếng động cơ xe hơi vẫn đuổi sát phía sau. Nếu cứ thế này, họ sẽ bị bắt…
Bất ngờ, Minh nhìn thấy một con hẻm nhỏ phía trước. Kh.ông nghĩ nhiều, anh kéo mạnh tay lái, lao vào con hẻm trước khi chiếc xe đen kịp p.hản ứng.
Bánh xe rê mạnh trên nền đường ướt, suýt chút nữa cả hai đã ngã. Nhưng Minh kịp giữ vững tay lái, lách qua những ngõ nhỏ, rẽ trái rẽ phải liên tục để cắt đuôi k.ẻ bám đuổi.
Cuối cùng, khi chắc chắn đã thoát, Minh mới từ từ g.iảm t.ốc độ. Cô g.ái phía sau thở hổn hển, vẫn ô.m chặt lấy anh.
— “Cảm ơn… Cảm ơn anh rất nhiều!”
Minh thở dài, quay lại nhìn cô g.ái.
— “Giờ thì cô nói tôi nghe đi. Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Cô g.ái cúi đầu, giọng buồn bã:
— “Tôi là Lâm An Nhiên. Tôi là con g.ái của Lâm Gia… nhưng từ b.é đến lớn, tôi chưa bao giờ có quyền quyết định cuộc s.ống của mình. Gia đình tôi đã sắp đặt một cuộc h.ôn nhân chính trị để củng cố quyền lực, và tôi… chỉ là một quân cờ trong tay họ. Nếu hô.m nay anh kh.ông giúp tôi… có lẽ tôi sẽ phải s.ống cả đời trong địa ngục.”
Minh im lặng. Anh chưa từng nghĩ chỉ một hành động nhỏ của mình lại kéo theo một câu chuyện lớn đến thế.
Cơn mưa đã ngớt dần. Gió vẫn thổi lạnh buốt, nhưng trong lòng Minh bỗng có một cảm giác khác lạ.
Anh biết rằng… kể từ đêm nay, cuộc đời anh sẽ kh.ông còn như trước nữa.
Mưa đã tạnh. Minh dừng xe trước một khu chung cư cũ, nơi anh đang thuê một phòng trọ nhỏ. Anh quay lại nhìn An Nhiên – cô g.ái mà chỉ vài tiếng trước còn là một người xa lạ, nhưng bây giờ lại kéo anh vào một vòng xoáy rắc rối mà chính anh cũng kh.ông ngờ tới.
— “Cô có nơi nào an toàn để đi kh.ông?” – Minh hỏi.
An Nhiên l.ắc đầu, ánh mắt đượm buồn:
— “Nếu tôi quay về nhà, họ sẽ nhốt tôi lại. Nếu tôi ở khách sạn, họ cũng sẽ tìm ra tôi…”
Minh thở dài. Anh kh.ông phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng kh.ông hiểu sao lần này, anh kh.ông thể bỏ mặc cô.
— “Vậy tạm thời cô cứ ở chỗ tôi đi, ít nhất là cho đến khi cô nghĩ ra kế hoạch tiếp theo.”
An Nhiên nhìn Minh với ánh mắt ngạc nhiên, rồi chậm rãi gật đầu.
Những ngày sau đó, Minh giúp An Nhiên l.àm quen với cuộc s.ống bình thường – một cuộc s.ống mà cô chưa từng trải qua. Cô g.ái tiểu thư ngày nào giờ đây tập nấu ăn, tự đi chợ, tự giặt đồ… Những việc tưởng chừng nhỏ b.é nhưng lại mang đến cho cô niềm vui g.iản dị.
Minh cũng dần nhận ra An Nhiên kh.ông phải là một cô g.ái yếu đuối như anh nghĩ. Cô th.ông minh, có học thức và đặc biệt rất giỏi kinh doanh.
— “Anh Minh, sao anh cứ l.àm công nhân mãi thế? Anh có bao giờ nghĩ đến việc l.àm gì đó lớn hơn kh.ông?”
Minh bật cười:
— “Lớn hơn? Tôi học hành kh.ông cao, kh.ông có t.iền, kh.ông có quan hệ. Thế thì l.àm gì lớn được?”
An Nhiên nghiêm túc nhìn anh:
— “Kh.ông phải anh kh.ông có gì. Anh có sự kiên trì, có nghị lực, và… có tôi.”
Câu nói ấy như một tia sáng lóe lên trong đầu Minh.
Nhờ An Nhiên, Minh bắt đầu học hỏi về kinh doanh. Cô giúp anh hiểu về thị trường, cách xây dựng một cửa hàng online, cách tận dụng internet để khởi n.ghiệp. Ban đầu, Minh chỉ thử bán các thiết bị bảo hộ lao động – thứ gắn liền với công việc công nhân của anh. Nhưng kh.ông ngờ, với chiến lược của An Nhiên, công việc kinh doanh của anh ngày càng phát triển.
Chỉ sau nửa năm, Minh từ một công nhân tay lấm lem dầu mỡ đã trở thành chủ một cửa hàng kinh doanh đồ bảo hộ lao động có tiếng.
Khi mọi thứ dần ổn định, một ngày nọ, một chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước cửa cửa hàng của Minh.
Một người đàn ông trung niên bước xuống, ánh mắt sắc lạnh:
— “An Nhiên, về nhà thôi.”
An Nhiên lùi lại một bước, nắm chặt tay Minh.
— “Ba…”
Minh hiểu, đây chính là ông Lâm – người đã từng sai người truy đuổi An Nhiên trong đêm mưa hô.m đó.
Ông Lâm nhìn Minh từ đầu đến chân, ánh mắt đầy dò xét:
— “Cậu là người đã che giấu con g.ái tôi suốt thời gian qua?”
Minh đứng thẳng người, đối diện với ánh mắt ấy:
— “Tôi kh.ông che giấu cô ấy. Tôi chỉ giúp cô ấy có được cuộc s.ống mà cô ấy mong muốn.”
Ông Lâm im lặng một l.úc, rồi bất ngờ thở dài:
— “Ta đã điều tra về cậu. Từ một công nhân nghèo, cậu đã vươn lên l.àm chủ cửa hàng kinh doanh. Ta kh.ông thể phủ nhận rằng cậu có bản lĩnh.”
Minh vẫn kh.ông nói gì, chờ đợi điều tiếp theo.
Ông Lâm tiếp tục:
— “Nhưng… cậu nghĩ rằng chỉ với một cửa hàng nhỏ b.é này, cậu có thể đủ sức lo cho An Nhiên sao? Cô ấy xứng đáng có một cuộc s.ống t.ốt hơn thế.”
An Nhiên lên tiếng, giọng kiên định:
— “Ba, con kh.ông cần một cuộc s.ống xa hoa. Con chỉ cần một cuộc s.ống mà con có thể tự quyết định!”
Kh.ông khí căng thẳng. Minh biết rằng đây là l.úc anh phải chứng minh bản thân.
Anh nhìn thẳng vào mắt ông Lâm, nói từng chữ một:
— “Nếu bác nghĩ rằng cháu kh.ông xứng đáng, vậy hãy cho cháu một cơ hội để chứng minh. Cháu sẽ xây dựng một sự n.ghiệp vững chắc, kh.ông chỉ để lo cho An Nhiên mà còn để khẳng định rằng một người bình thường cũng có thể tạo dựng tương lai cho chính mình!”
Ông Lâm im lặng nhìn Minh, rồi bất ngờ mỉm cười nhẹ:
— “Được. Ta cho cậu một năm. Nếu sau một năm, cậu có thể tạo dựng một doanh n.ghiệp đủ lớn để An Nhiên kh.ông phải chịu khổ, ta sẽ kh.ông ngăn cản hai đứa nữa.”
Minh nắm chặt tay. Anh biết, thử thách thực sự của mình… chỉ mới bắt đầu….