20 năm hội ngộ, lớp tổ chức họp mặt linh đình. Tôi nghĩ đơn giản chỉ là bữa ăn gặp lại bạn cũ, nên rủ vợ con đi cùng. Không ngờ hôm ấy, cả lớp ai cũng dẫn người thân theo, bàn tiệc chật ních. Suốt buổi ăn uống, cười nói rôm rả, chẳng ai nhắc gì đến chuyện góp tiền.
Đến cuối buổi, nhà hàng đưa hóa đơn, hơn 10 triệu. Cả lớp im lặng, người nhìn người, cuối cùng tất cả ánh mắt lại dồn vào tôi – thằng lớp trưởng cũ. Tôi chẳng còn cách nào, đành ngậm ngùi rút ví thanh toán.
Tối về, tôi đăng vào nhóm chat lớp vài dòng góp ý nhẹ nhàng. Nào ngờ chưa đầy một tiếng sau, tin nhắn dồn dập đổ về:– “Mày giàu thì mày trả đi, tính toán làm gì chuyện mấy đồng bạc?”– “Đi họp lớp mà còn kêu ca, thế thì đừng đi nữa cho mất vui.”
Đọc xong, tôi chết lặng, ngượng ngùng rời nhóm, thề sẽ không bao giờ dính dáng nữa.
Năm năm sau, lũ bạn ấy lần lượt cưới con cái. Một hôm, tôi cũng nhận được thiệp mời, ban đầu định bỏ qua. Nhưng nghĩ lại, đây chính là cơ hội để rửa mối nhục năm xưa. Tôi âm thầm chuẩn bị một “món quà đặc biệt”.
Ngày cưới, tôi mặc đồ chỉnh tề, đến dự như không có gì xảy ra. Ai cũng bất ngờ, xì xào bàn tán. Đến lúc mừng cưới, từng người khách bỏ phong bì vào thùng, còn tôi thản nhiên bước lên trao phong bì to dày cộp, khiến ai cũng tròn mắt.
Cả đám bạn thì thầm:– “Chắc nó trả thùi đây, phong bì to thế kia chắc phải vài chục triệu.”
Buổi tiệc kết thúc, nhà trai hớn hở mở phong bì. Nhưng khi vừa rút ra, cả hội chết lặng: bên trong không hề có tiền, chỉ là tờ hóa đơn nhà hàng cách đây 5 năm, trị giá đúng 10 triệu, kèm dòng chữ: “Nợ cũ trả sau, coi như tôi góp phần vào hạnh phúc hôm nay.”
Không khí trong phòng im phăng phắc, cả nhóm bạn đỏ mặt tía tai, còn khách khứa thì rộ lên cười ầm. Đó là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, họ dám xem thường tôi.