Tôi cứ nghĩ, gả con gái đi rồi, chỉ cần chồng nó yêu thương và đối xử tốt là lòng tôi yên. Nhưng đời không như mình mong.
Ngày con gái sinh cháu, tôi khăn gói lên thành phố chăm. Thấy nó yếu, tôi thương đứt ruột. Việc gì trong nhà tôi cũng làm: cơm nước, giặt giũ, trông cháu để nó nghỉ ngơi. Tôi chỉ mong giúp nó vượt qua giai đoạn khó khăn.
Nhưng con rể tôi… không hiểu sao càng ngày tôi càng thấy sợ.
Ban đầu chỉ là những câu nói cộc lốc:– Bà nấu ít thôi, cơm thừa hoài.– Bà lau nhà kiểu gì mà trơn thế?
Tôi cắn răng chịu, nghĩ chắc đàn ông đi làm về mệt, nóng tính cũng phải. Nhưng càng ngày, lời nói thành ánh mắt soi mói. Tôi đi chợ về muộn một chút, nó nhìn đồng hồ. Tôi bế cháu cho con gái ngủ, nó bảo: “Bà bế nhiều thế cháu quen hơi, sau không chịu ai bế.”
Một đêm, tôi nghe nó cằn nhằn với con gái:– Mẹ em ở đây lâu thế, anh chẳng thoải mái gì cả.Con gái tôi lí nhí:– Mẹ em chỉ muốn phụ giúp thôi…
Tôi nằm bên phòng, nước mắt ứa ra.
Tôi không thể bỏ con giữa lúc ở cữ, nhưng cũng không thể chịu thêm sự ngột ngạt đó. Mỗi bữa cơm, tôi thấy mình như người thừa trong căn nhà này.
Tối hôm ấy, tôi lặng lẽ mở tủ, xếp mấy bộ đồ cũ vào túi. Con gái nghe tiếng lục đục, bước ra:– Mẹ… mẹ làm gì thế?
Tôi quay đi, sợ nhìn thấy đôi mắt rưng rưng của nó. Tôi nghẹn ngào:– Mẹ về quê ít hôm. Ở đây… mẹ thấy mình vướng víu quá.
Con gái òa khóc, ôm lấy tay tôi:– Mẹ đừng đi. Con… con sợ lắm…
Tôi siết chặt con vào lòng, nhưng vẫn phải bước. Bởi tôi hiểu, nếu còn ở lại, những mâu thuẫn sẽ ngày một lớn, và có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ bật khóc trước mặt con rể.
Chiếc xe đêm lăn bánh, tôi quay đầu nhìn lại căn nhà sáng đèn phía xa. Con gái tôi vẫn ở đó, ôm đứa bé đỏ hỏn. Còn tôi, ôm trong lòng nỗi đau đắng nghẹn – của một người mẹ không thể tìm được chỗ đứng trong gia đình con gái mình.
Tôi về quê, lòng cứ day dứt mãi. Ngày nào cũng nhấc điện thoại gọi cho con gái:– Ở đó con có ổn không? Nó có chăm hai mẹ con không?
Con gái lúc nào cũng đáp nhẹ tênh:– Con ổn mẹ ạ.
Nhưng giọng nó mỏng tang như gió lướt qua lá. Tôi biết nó không ổn.
Đến một buổi tối, con gái gọi, giọng run run:– Mẹ ơi… anh ấy mất việc rồi. Cãi nhau với con suốt. Mấy hôm nay anh bỏ đi đâu không về…
Tôi chết lặng. Chàng rể mà tôi từng phải “lén lút” rời đi vì không chịu nổi, giờ lại bỏ mặc vợ con trong căn nhà ấy. Tôi vội vàng xếp đồ, không kịp báo cho ai, bắt xe ngược lên thành phố.
Cửa nhà khép hờ, bên trong chỉ còn con gái tôi ngồi co ro, ôm đứa nhỏ đã hơn một tháng tuổi. Xung quanh là quần áo, bình sữa vương vãi. Tôi lao vào, ôm con, ôm cháu.– Con ơi, về quê với mẹ. Ở đây không được nữa rồi.
Con gái cắn môi:– Nhưng đồ đạc, nhà cửa…– Để đó. Thứ cần mang đi nhất là mẹ con con thôi.
Chúng tôi thu vội vài bộ quần áo, ít đồ cho cháu. Tôi bế cháu, con tôi kéo vali. Đêm ấy, ba mẹ con đứng bên đường đợi xe khách về quê. Con gái im lặng, chỉ có những giọt nước mắt rơi trên má con thơ.
Khi xe lăn bánh rời thành phố, tôi nắm tay con gái:– Con yên tâm, về quê có mẹ, có ngoại. Đừng lo gì hết.
Con gái dựa đầu vào vai tôi, thì thầm như một đứa trẻ:– Con mệt quá mẹ ạ…
Tôi nhìn cháu nhỏ đang ngủ ngon lành trên tay, trong lòng bỗng dâng lên một quyết tâm: Dù con rể có quay về hay không, dù cuộc hôn nhân của con gái ra sao – tôi sẽ không để con mình một lần nào nữa phải cô đơn và tủi nhục.