Trời đã chạng vạng tím, đường phố được nhuốm trong sáng đèn vàng vọt. Hoàng Nam, một vị giám đốc tài giỏi và giàu có, đang lái xe trên con đường về biệt thự sau một ngày l.àm việc căng thẳng. Khi dừng lại ở ngã tư, anh bỗng nhìn thấy một người phụ nữ ô.m đứa con nhỏ ngồi co ro bên vỉa hè.
Quần áo họ rách rưới, ướt sũng nước mưa. Đứa b.é gầy gò, run rẩy trong vòng tay mẹ, ánh mắt thẫn thờ như kh.ông còn sức s.ống. Nam thoáng chạnh lòng.
“Chị có cần giúp đỡ kh.ông?” Nam hạ kính xe xuống hỏi.
Người phụ nữ gi.ật mình, vội vàng cúi đầu: “Tôi kh.ông dám l.àm phiền ông… Chỉ mong xin một chút thức ăn cho con g.ái tôi.” Giọng bà khản đặc, như đã lâu rồi kh.ông được ăn uống đầy đủ.
Nam nhìn đứa b.é, thấy nó quá gầy yếu. Anh kh.ông nghĩ ngợi lâu: “Lên xe đi, tôi đưa hai người về nhà.”
Người phụ nữ thoáng do dự, rồi cẩn thận bước lên xe. Nam đưa họ về biệt thự của mình, sắp xếp cho họ một phòng ngủ sạch sẽ. Anh gọi người giúp việc mang đồ ăn nóng hổi ra. Đứa b.é lao vào ăn ngấu nghiến, còn người mẹ thì nước mắt lưng tròng.
Sau khi họ đã ăn uống no nê, Nam hỏi: “Chị tên gì? Tại sao lại lưu lạc đến mức này?”
Người phụ nữ cúi đầu, giọng nghẹn lại: “Tôi… tôi là Hạnh, còn đây là con g.ái tôi, b.é Linh. Chúng tôi đã gặp nhiều chuyện kh.ông may nên mới ra nông nỗi này…”
Nam nhận thấy người phụ nữ này có gì đó rất quen thuộc, nhưng nhất thời kh.ông nhớ ra.
T.ối hô.m đó, khi xem lại camera an ninh, Nam gi.ật mình phát hiện Hạnh đã vào phòng l.àm việc của anh. Cô ta đứng nhìn chăm chăm vào b.ức ảnh gia đình anh rất lâu. Điều này l.àm anh nghi ngờ.
Sáng hô.m sau, anh hỏi thẳng: “Tại sao chị vào phòng l.àm việc của tôi? Chị đang tìm gì?”
Hạnh hoảng hốt, l.ắc đầu: “Tôi… tôi kh.ông có ý gì cả… chỉ là b.ức ảnh này… tôi thấy quen thuộc…”
Nam híp mắt quan sát cô, rồi bất ngờ cầm lên một b.ức ảnh cũ trong ngăn kéo. Anh so sánh với khuôn m.ặt người phụ nữ trước m.ặt. Rồi anh sững người—bà ta chính là người vú nuôi năm xưa của anh! Nhưng tại sao bây giờ bà ta lại r.ơi vào hoàn cảnh này?
Nam kh.ông giấu nổi sự bàng hoàng: “Chị chính là người đã chăm sóc tôi khi còn nhỏ, đúng kh.ông? Nhưng… l.àm sao chị lại ở đây? Và tại sao tôi có cảm giác có gì đó kh.ông đúng?”
Hạnh run rẩy, nước mắt lăn dài trên gò má gầy guộc. “Tôi… tôi đã giấu cậu một bí mật suốt nhiều năm nay. Cậu… cậu kh.ông phải con r.uột của gia đình Hoàng!”
Nam ch:ết lặng. Tim anh đập loạn xạ trong lồng ngực. “Chị nói gì? Tôi kh.ông hiểu!”
“Năm xưa, cậu bị bắt cóc khỏi gia đình r.uột thịt. Tôi là người đưa cậu đến đây theo lệnh của một k.ẻ mà tôi kh.ông dám nhắc tên. Nhưng tôi đã hối hận suốt bao nhiêu năm trời. Tôi biết cậu đã s.ống t.ốt, nhưng tôi kh.ông thể tiếp tục giữ im lặng…”
Nam cảm thấy đầu óc quay cuồng. Anh nhìn xuống b.é Linh—cô b.é trông có nét giống anh. Một ý nghĩ điên rồ lóe lên: “Chẳng lẽ… Linh cũng…?”
Hạnh bật k.hóc: “Phải. Con b.é chính là em r.uột của cậu. Tôi tìm thấy nó và quyết định đưa nó đi trốn để bảo vệ nó khỏi k.ẻ đã chia rẽ gia đình cậu.”
Nam sững sờ. Sự thật quá tàn nhẫn, nhưng cũng mở ra một con đường mới. Anh phải l.àm gì bây giờ? Tìm lại cha mẹ r.uột hay tiếp tục s.ống như trước kia? Và k.ẻ đứng sau mọi chuyện là ai?
Sáng hô.m sau, Nam quyết định tìm hiểu sự thật. Anh gọi một người bạn thân l.àm trong ngành điều tra tư nhân, giao cho anh ta một nhiệm vụ: “Hãy tìm hiểu về quá khứ của tôi. Tôi muốn biết bố mẹ r.uột của tôi là ai.”
Trong l.úc chờ kết quả, Nam chăm sóc Hạnh và b.é Linh. Anh đưa họ đi kiểm tra sức khỏe, mua quần áo mới cho b.é Linh, và cảm nhận được một sự gắn kết kỳ lạ với cô b.é.
Vài ngày sau, điều tra viên b.áo tin dữ: “Cậu Nam, tôi có th.ông tin cậu cần. Nhưng tôi phải b.áo trước—sự thật này kh.ông hề dễ dàng chấp nhận. Gia đình r.uột của cậu là một tập đoàn lớn đã phá sản cách đây hơn hai mươi năm. Cha mẹ r.uột của cậu… đã bị sát hại. Và người đứng sau vụ này có thể là… cha nuôi của cậu!”
Nam ch:ết sững. Anh cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Cha nuôi anh—người đã nuôi anh kh.ôn lớn, cho anh cuộc s.ống sung túc—lại là người đã h.ủy hoại gia đình r.uột thịt của anh sao?
Hạnh nắm chặt tay Nam, đôi mắt đẫm lệ: “Cậu hiểu rồi chứ? Đó là lý do tôi kh.ông dám nói ra sự thật. Tôi sợ cậu sẽ gặp nguy h.iểm!”
Nam siết chặt nắm đấm. Anh biết mình kh.ông thể bỏ qua chuyện này. Anh phải l.àm rõ mọi thứ, phải đưa sự thật ra ánh sáng. Nhưng l.àm sao đối m.ặt với người cha nuôi mà anh đã kính trọng bấy lâu nay? Anh phải l.àm gì tiếp theo?
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc…