Ngồi trên ghế giám đốc cao cấp của tập đoàn Hoàng Ngân, Lâm Phong lật qua tấm thiệp cưới mạ vàng trên tay. Nụ cười tự mãn nở trên môi khi anh nghĩ đến người nhận thiệp.
“Chắc chắn cô ta sẽ s.ốc khi thấy ta thành đạt đến mức này.”
Anh kh.ông thực sự mong Diệp An đến dự đ.ám c.ưới, nhưng nếu cô có đến, anh muốn cô phải hối tiếc vì đã từng rời bỏ anh.
Bốn năm trước, họ từng là vợ chồng, nhưng những mâu thuẫn về sự n.ghiệp, gia đình và tham vọng cá nhân khiến cuộc h.ôn nhân ấy đổ vỡ. Sau khi ly h.ôn, Lâm Phong lao vào công việc, nhanh chóng thăng tiến và trở thành doanh nhân trẻ tuổi thành đạt. Giờ đây, anh chuẩn bị kết h.ôn với thiên kim tiểu thư của một gia đình danh giá, một đ.ám c.ưới xa hoa sắp diễn ra.
Anh muốn Diệp An chứng kiến điều đó.
Bốn năm trước, Lâm Phong và Diệp An từng là một cặp đôi đẹp trong mắt mọi người. Họ yêu nhau từ thời đại học, cùng nhau vượt qua những ngày tháng khó khăn khi anh còn là một nhân viên quèn với mức lương ba cọc ba đồng. Diệp An luôn ở bên anh, động viên và chăm sóc, kh.ông một lời than vãn.
Nhưng khi sự n.ghiệp của anh bắt đầu khởi sắc, cũng là l.úc khoảng cách giữa họ dần lớn lên.
Lâm Phong lao vào công việc, luôn bận rộn với các cuộc họp, dự án và những bữa tiệc xã giao. Những bữa cơm gia đình thưa dần, rồi bi.ến m.ất. Diệp An nhiều lần nhắc nhở, nhưng lần nào cũng chỉ nhận được câu trả lời lạnh lùng:
“Anh l.àm tất cả vì tương lai của chúng ta. Em kh.ông thể th.ông cảm cho anh sao?”
Dần dần, những cuộc trò chuyện giữa họ chỉ còn là tranh cãi. Diệp An cô đơn trong chính cuộc h.ôn nhân của mình, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, hy vọng một ngày nào đó anh sẽ nhận ra.
Cho đến ngày hô.m đó—ngày anh nhận chức giám đốc.
Buổi tiệc mừng chức vụ mới, Lâm Phong kh.ông dẫn theo vợ. Thay vào đó, anh đứng bên cạnh Lý Như, cô nhân viên trẻ trung, xinh đẹp, luôn ngọt ngào nịnh nọt anh.
Tin tức anh và Lý Như có quan hệ đặc biệt lan truyền trong công ty. Diệp An nghe được, nhưng cô kh.ông tin. Cô muốn nghe từ chính miệng anh.
“Anh và cô ta… là thật sao?” Cô hỏi, giọng run rẩy.
Lâm Phong kh.ông né tránh, cũng kh.ông phủ nhận. Anh chỉ nhún vai, lạnh lùng nói:
“Diệp An, em nên hiểu… Anh cần một người vợ có thể cùng anh tiến xa hơn, chứ kh.ông phải một người chỉ biết than vãn anh quá bận rộn.”
Lời nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô.
Cô đã hy s.inh cả thanh xuân để ở bên anh, để rồi nhận lại một câu nói tàn nhẫn đến vậy.
Hô.m đó, Diệp An quyết định ký đơn ly h.ôn, rời khỏi cuộc đời anh.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Phong công khai quan hệ với Lý Như. Anh nghĩ mình đã có tất cả, nhưng kh.ông hề biết rằng… anh đã bỏ lỡ điều quý giá nhất trong đời.
Ngày cưới diễn ra trong kh.ông gian l.ộng lẫy của khách sạn 5 sao. Từng vị khách đều là người có địa vị trong giới kinh doanh. Lâm Phong mặc bộ vest đen sang trọng, tay trong tay với cô dâu xinh đẹp.
Mọi thứ đều hoàn hảo… cho đến khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cổng chính.
Diệp An bước vào, vẫn dịu dàng nhưng nay càng thêm phần tự tin, quý phái. Cô kh.ông đi một mình. Bên cạnh cô là ba đứa trẻ tầm bốn tuổi, giống nhau như ba giọt nước—và quan trọng hơn, chúng có nét m.ặt y hệt Lâm Phong.
Kh.ông gian bỗng ch.ốc lặng đi.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Cô dâu sững sờ. Lâm Phong đứng ch:ết trân. Anh cảm thấy tim mình chấn động dữ dội.
“Diệp An… bọn trẻ là…?” Giọng anh khàn đi.
Cô bình thản cười nhạt. “Là con anh.”
Lâm Phong gần như kh.ông thể tin vào tai mình. L.àm sao có thể? Cô chưa từng nói gì!
“Em… em đã s.inh con sao?”
Diệp An gật đầu, mắt cô ánh lên tia lạnh lùng. “L.úc chúng ta ly h.ôn, em phát hiện mình mang t.hai. Nhưng khi đó, anh chỉ quan tâm đến sự n.ghiệp và sĩ diện. Anh chưa từng hỏi em s.ống thế nào, càng kh.ông quan tâm em có khó khăn hay kh.ông.”
Lâm Phong sững sờ. Anh nhớ lại thời gian sau ly h.ôn, anh đã nghĩ Diệp An bi.ến m.ất khỏi thế giới của mình, kh.ông chút liên hệ. Anh cứ ngỡ cô sẽ đau khổ, sẽ quay lại cầu xin anh. Nhưng cô kh.ông l.àm vậy.
Cô đã một mình s.inh ba đứa trẻ và nuôi chúng kh.ôn lớn.
Anh nuốt khan. “Tại sao em kh.ông nói cho anh biết?”
Diệp An nhìn anh, ánh mắt đầy xa cách. “Vì anh chưa từng muốn biết.”
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán. Cô dâu t.ái m.ặt, lùi về phía sau vài bước.
“Mấy đứa trẻ này… chúng thật sự là con anh sao, Phong?” Cô dâu hỏi, giọng run rẩy.
Lâm Phong kh.ông thể trả lời. Anh nhìn những đứa trẻ—đôi mắt, đường nét khuôn m.ặt… tất cả đều giống anh.
Một cơn sóng dữ dội trào lên trong lòng anh.
“Diệp An, em quay về bên anh được kh.ông? Chúng ta có thể l.àm lại từ đầu…” Giọng anh tha thiết hơn bao giờ hết.
Nhưng cô bật cười.
“L.àm lại từ đầu? Anh đang đứng trong h.ôn lễ của mình, bên cạnh người phụ nữ khác mà nói lời này với em?”
Lâm Phong cứng người. Đúng vậy, hô.m nay là ngày cưới của anh.
Nhưng giờ đây, anh chỉ cảm thấy trống rỗng.
Diệp An cúi xuống, nắm tay ba đứa trẻ. “Chúng ta đi thôi.”
“Khoan đã!” Anh bước lên một bước, nhưng Diệp An chỉ nhìn anh bằng ánh mắt bình thản.
“Chúc anh hạnh phúc, Lâm Phong.”
Cô quay đi, từng bước rời khỏi hội trường cùng ba đứa con.
Anh nhìn theo bóng dáng cô, cảm giác như có thứ gì đó trong tim vỡ vụn.
Bên cạnh anh, cô dâu đang tức giận đến phát run. Đ.ám c.ưới giờ đây chẳng khác nào một trò cười trước m.ặt mọi người.
Lâm Phong bỗng nhận ra—anh có tất cả, nhưng cũng đã m.ất tất cả.
Và điều đau đớn nhất là… người phụ nữ từng yêu anh nhất, giờ đây đã kh.ông còn thuộc về anh nữa.