Khi tôi lấy chồng, mọi người ai cũng bảo h.ôn nhân của chúng tôi nhất định có vấn đề
bởi một người con g.ái được học hành tử tế, công việc ổn định, gia đình nề nếp như
tôi sao lại lấy một anh chồng “dân anh chị” như thế.
Bề ngoài chồng tôi khá bặm tr.ợn dữ tướng, ai trông thấy anh cũng cảm thấy sợ bởi
những hình t.hù kì quái anh xăm kín trên hai cánh tay, thậm chí trong người anh hầu
kh.ông có chỗ nào là kh.ông có hình xăm. Đối với bạn bè, người quen, anh sẵn sàng
văng tục, chửi bậy nếu kh.ông vừa ý. Thậm chí chuyện đ.ánh nhau đối với anh cũng
kh.ông phải là ít.
Hồi mới quen anh, tôi cũng ái ngại bởi bề ngoài và tai tiếng của anh. Nhưng quen anh
lâu rồi tôi nhận ra anh là một người đàn ông thực sự t.ốt, luôn có trách nhiệm với những
người thân. Chính vì điều này mà tôi đồng ý lấy anh sau gần một năm quen nhau.
Ngày đưa anh về ra mắt, bố tôi giận tím m.ặt vì thói quen ăn nói cộc lốc của “chàng rể”
tương lai. Mẹ thì lôi tôi xềnh xệch vào phòng mắng: “Đàn ông trên đời này tuyệt chủng
cả rồi à mà mày dẫn cái thằng người kh.ông ra người, ngợm kh.ông ra ngợm ấy về nhà
này. Con ơi là con, sao mà mày ngu vậy. Cái tướng ấy vũ phu thô lỗ rồi có ngày cũng
bị nó đ.ánh ch:ết. Kh.ông được, kh.ông được, khi nào hai cái thân già này kh.ông còn thì
mày hẵng nghĩ đến chuyện lấy nó…”, thế rồi mẹ k.hóc rưng rức trong phòng.
Bố tôi sau khi nói mấy lời khó nghe với anh thì cũng bỏ ra ngoài đi tưới cây. Trong
phòng khách còn trơ lại tôi và anh, thế là tan tành buổi ra mắt lần đầu. Anh cũng
chẳng hề tự ái với thái độ của gia đình tôi, chỉ nắm tay tôi đi ra ngoài. Có lẽ chẳng có
buổi ra mắt nào tệ hơn buổi ra mắt của chúng tôi vậy mà anh vẫn coi như kh.ông có
chuyện gì. Chỉ thấy anh lẩm bẩm: “Tôi sẽ đập ch:ết những thằng dám đến xin cưới em”
Sau đó gia đình tôi cũng nhờ người mai mối cho tôi vài người đàn ông. Tuy kh.ông
muốn nhưng dưới sự ép buộc của bố mẹ, tôi vẫn phải đi xem mắt người ta. Mà kể cũng
lạ, lần nào anh cũng đến “phá đám” tôi, lần nào anh cũng mang dáng vẻ hung tợn đến
và tự giới thiệu là “người đàn ông của tôi”. Cũng kh.ông hiểu anh nói gì với những người
đàn ông đó mà người nào người ấy đều tự động rút lui. Còn anh thì vẫn “chai m.ặt”
hàng ngày đến đưa đón tôi đi l.àm, mặc kệ bố mẹ tôi có mắng chửi như thế nào nhưng
anh cũng kh.ông từ bỏ. Cuối cùng bố mẹ tôi cũng đành nhắm mắt giao con g.ái cho
chàng rể bặm tr.ợn.
T.ình yêu của chồng tôi cũng trần trụi, khô khan giống như con người anh. Anh chẳng
bao giờ lãng mạn, cũng rất ít khi nhẹ nhàng với tôi. Mà hình như tôi cũng là người phụ
nữ thích ngược, hoặc cũng có lẽ s.ống chung với anh lâu rồi nên quen với cách nói cộc
lốc thô lỗ của anh. Nếu nói người đàn ông thô lỗ có lẽ chồng tôi là s.ố một.
Ai đời trong ngày cưới, trước bao nhiêu quan khách bạn bè anh hét to: “Con vợ kia, đi
ăn gì đi, cả ngày nay mệt rồi nhỡ ốm ra đấy thì biết tay ông”. Quan khách “đứng hình”
với lối nói chuyện de dọa của chồng tôi, họ xì xào bàn tán s.ố tôi khổ, có người lại tỏ vẻ
ái ngại th.ông cảm với tôi. Chỉ những người bạn chơi thân với chúng tôi mới hiểu đây là câu hết sức bình thường, bản tính anh vẫn là tâm phật khẩu xà.
Về s.ống với anh, tôi chẳng phải lo toan nhiều bởi đã có anh “gánh” hết. Anh bảo thằng
đàn ông mà để cho vợ con phải khổ sở vì t.iền thì chỉ là thằng bất tài vô dụng. Anh bảo
đời anh có thể khổ nhưng vợ con anh nhất định phải được sung sướng. Kh.ông những
trụ cột kinh tế, chồng tôi cũng rất biết chia sẻ công việc nhà với vợ.
Tôi kh.ông giỏi nấu cơm, anh mắng: “tránh ra tao nấu, mày nấu ma ăn nổi. Đi tắm trước
đi”. Hoặc khi tôi ốm, tôi mang quần áo đi giặt lại bị anh lôi lại cằn nhằn: “Muốn ch:ết à
mà kh.ông nghỉ ngơi đi”,… Khi có b.ầu, đêm tôi thèm ăn cháo gà nhưng ngại gọi anh
dậy. Mãi đến l.úc nửa đêm đói quá, bụng réo ùng ục anh nghe thấy thế lại mắng tôi: “
vợ ơi sao mày ngu thế, đói thì phải gọi tao dậy chứ, lớn rồi mà rõ ngu,..”.
Chồng tôi thô lỗ cục cằn là vậy nhưng tôi biết anh là người đàn ông rất có trách nhiệm
và yêu vợ thương con. Từ ngày lấy nhau, anh chỉ có tính “mắm tô.m” hay quát tôi vậy
chứ anh chưa bao giờ động chân động tay đ.ánh vợ đ.ánh con.
Nhiều chị em l.àm cùng tôi kêu ca chồng mình về nhà chỉ biết ngồi vắt chân xem ti vi
hoặc hễ tan l.àm lại la cà quán xá bia bọt. Hoặc có nhiều ông chồng m.ặt mũi sáng sủa,
ăn nói lịch sự nhưng hơi tý là động chân động tay đ.ánh đập vợ con. Những l.úc đó tôi
thầm so sánh và cảm thấy may mắn bởi anh luôn biết chia sẻ công việc nhà với tôi.
Trong mắt anh, tôi giống như đứa trẻ vẫn luôn được anh chăm sóc.
S.ống cùng anh gần 6 năm, nhiều l.úc cũng có cãi vã nhưng tôi chưa bao giờ thấy hối
hận vì quyết định lấy anh ngày đó. Bố mẹ tôi cũng rất hài lòng với chàng rể bặm tr.ợn
là anh. Nhiều l.úc tôi còn thấy ông bà thương con rể hơn cả con g.ái. Thế mới biết, đ.ánh
giá một con người kh.ông thể dựa vào bề ngoài. Cũng may là cuộc đời này tôi lấy
được người như anh.