News daily VN

Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Tâm sự
  • Sao
  • Mẹo vặt
  • Xe
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Ly hôn, chồng ném cho vợ chiếc gối cũ rồi mỉa mai, lột ra giặt vợ sững sờ với thứ bên trong…

Ly hôn, chồng ném cho vợ chiếc gối cũ rồi mỉa mai, lột ra giặt vợ sững sờ với thứ bên trong…

An Nhiên 26 Tháng 7, 2025

Tôi và Hưng kết hôn được năm năm. Ngay từ những ngày đầu bước vào ngôi nhà ấy với tư cách là vợ anh, tôi đã cảm nhận rõ sự lạnh lẽo len lỏi trong từng ngóc ngách, không phải từ căn nhà mà từ chính con người.

Hưng không đánh mắng, không lớn tiếng, cũng không ngoại tình. Nhưng sự thờ ơ của anh là một thứ bạo lực âm thầm, khiến trái tim tôi héo úa từng ngày.

Sau đám cưới, tôi sống cùng nhà chồng. Mỗi sáng tôi dậy sớm nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp; mỗi tối tôi ngồi chờ anh về, chỉ để nghe một câu cụt lủn: “Ừ, anh ăn rồi.” Tôi nhiều lần tự hỏi: đây là nhà chồng hay chỉ là một nơi tôi đang tạm cư? Tôi đã từng cố gắng yêu, cố gắng hiểu và vun vén, nhưng những gì tôi nhận lại chỉ là khoảng trống lạnh lẽo không thể lấp đầy.

Một tối như bao tối khác, Hưng về nhà, gương mặt không biểu cảm. Anh ngồi xuống đối diện tôi, rút từ cặp một tờ giấy và đẩy về phía tôi:

– Ký đi. Anh không muốn phí thời gian của cả hai nữa.

Tôi chết lặng. Không phải vì bất ngờ, mà vì trái tim tôi chưa bao giờ thôi hy vọng, dù là hy vọng mong manh nhất. Nước mắt tôi chực trào, tay run run cầm bút ký vào tờ đơn ly hôn. Trong đầu tôi hiện lên những đêm co quắp ôm bụng đau một mình, những bữa cơm nguội lạnh vì chờ đợi, những lần khóc thầm trong nhà tắm để không ai thấy.

Ký xong, tôi thu dọn đồ. Trong căn nhà đó, chẳng có gì là của tôi ngoài vài bộ quần áo và một chiếc gối cũ kỹ. Khi tôi bước đến cửa, Hưng đi tới, đặt mạnh chiếc gối xuống sàn, giọng khô khốc:

– Mang theo mà dùng, sắp mục rồi còn cố giữ làm gì.

Tôi cúi xuống nhặt chiếc gối. Nó cũ thật – vỏ gối ngả màu, vài chỗ đã sờn rách. Nhưng đó là chiếc gối mẹ đưa tôi mang theo khi lên thành phố học đại học, mẹ bảo: “Gối này mẹ làm riêng cho con, mềm lắm, dễ ngủ.” Tôi quen với cảm giác ôm nó mỗi đêm, nên khi lấy chồng, tôi vẫn giữ. Hưng từng càu nhàu vài lần, bảo nhìn xấu, quê, nhưng tôi không quan tâm.

Tôi rời khỏi căn nhà đó trong im lặng. Về đến phòng trọ, tôi thẫn thờ đặt vali xuống, rồi ngồi nhìn chiếc gối như nhìn lại những năm tháng vừa trôi qua. Nghĩ đến lời mỉa mai của Hưng, tôi quyết định lột vỏ gối ra để giặt, ít ra cũng sạch sẽ mà ngủ một giấc yên lành, không mộng mị thêm nữa.

Khi kéo khoá vỏ gối, tôi bất giác khựng lại. Có gì đó cồm cộm giữa lớp bông mềm. Tôi tò mò luồn tay vào, lôi ra một bọc giấy nhỏ được gói kỹ bằng túi nylon. Tay tôi run lên khi mở nó ra – bên trong là một xấp tiền toàn tờ 500 nghìn, và một mảnh giấy gấp làm tư.

Tôi mở giấy. Nét chữ run run, xiêu vẹo của mẹ hiện ra:

“Con gái, đây là số tiền mẹ để dành cho con phòng khi khốn khó. Mẹ giấu vào gối, sợ con ngại không dám nhận. Dù thế nào, đừng khổ vì đàn ông con nhé. Mẹ thương con.”

Tôi òa khóc. Khóc nức nở như một đứa trẻ. Tôi nhớ ngày mẹ đưa tôi chiếc gối ấy, ánh mắt mẹ khi đó xa xăm và buồn rười rượi. Tôi còn trêu: “Mẹ già rồi, nghĩ gì lạ vậy, con với Hưng sẽ hạnh phúc mà.” Mẹ chỉ cười, không nói. Hóa ra, mẹ đã biết trước con gái mình có thể khổ. Hóa ra, mẹ đã âm thầm chuẩn bị cho tôi một con đường lùi, khi tôi còn mải sống trong mộng tưởng về một mái ấm.

Chiếc gối đã được tôi giặt không biết bao lần, nhưng chưa từng lột phần ruột gối ra. Hôm nay, tôi mới bất giác tháo vỏ hoàn toàn để giặt kỹ, không ngờ lại thấy điều ấy mẹ âm thầm dành cho tôi như để phòng thân…

Tôi ôm chiếc gối vào lòng, cảm giác như có mẹ đang ngồi cạnh, vuốt tóc an ủi. Tôi đã từng nghĩ mình cô độc trong cuộc hôn nhân đó. Nhưng giờ đây, tôi mới nhận ra: tôi chưa từng một mình, vì mẹ luôn âm thầm ở phía sau.

Tối đó, tôi ngủ trên chiếc giường cứng trong căn phòng trọ nhỏ. Nước mắt thấm ướt vỏ gối, nhưng lần này tôi không khóc vì Hưng. Tôi khóc vì mẹ. Vì tình thương bao la, lặng lẽ mà sâu sắc của mẹ. Tôi thấy mình vẫn còn may mắn – vẫn còn mẹ thương, vẫn còn một nơi để trở về, vẫn còn cả một cuộc đời rộng lớn đang chờ tôi phía trước.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, gấp chiếc gối cẩn thận đặt lại vào vali. Tôi quyết định sẽ thuê một căn phòng nhỏ hơn, gần chỗ làm hơn, bắt đầu lại từ đầu. Tôi sẽ gửi tiền về cho mẹ nhiều hơn, sẽ sống một cuộc đời không phải rón rén chờ tin nhắn lạnh lùng từ ai khác. Tôi sẽ sống vì mình – và vì mẹ.

Tôi mỉm cười với chính mình trong gương. Người phụ nữ với đôi mắt sưng húp ấy, từ hôm nay, sẽ sống bằng tất cả bản lĩnh và yêu thương. Cuộc hôn nhân ấy, chiếc gối cũ ấy, lời mỉa mai ấy – tất cả chỉ là hồi kết của một chương buồn. Còn cuộc đời tôi, vẫn còn rất nhiều trang mới đang chờ được viết tiếp – bằng chính đôi tay và trái tim kiên cường của tôi.

Vài tháng sau ngày ly hôn, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng cũ. Bà bảo Hưng bị tai nạn xe, gãy chân, đang nằm viện. “Nó không bảo ai, nhưng cứ gọi tên con trong lúc sốt cao… Nếu con không phiền, đến thăm nó một chút được không?”

Tôi đã im lặng rất lâu. Không phải vì còn yêu, mà vì trong sâu thẳm, tôi biết mình cần một câu trả lời – không phải cho anh, mà cho chính mình.

Hưng nằm đó, người gầy sọp, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước mà nhuốm đầy ân hận. Khi thấy tôi bước vào, anh sững lại. Câu đầu tiên anh nói không phải lời trách, cũng không phải dằn vặt, mà chỉ là một tiếng “xin lỗi” khẽ khàng, gần như vỡ ra giữa không khí im lặng.

Tôi ngồi xuống cạnh giường, hỏi anh:

– Vì sao suốt 5 năm qua, anh chưa từng một lần nhìn em thật sự?

Hưng cúi đầu, giọng khản đặc:

– Anh không biết… Anh nghĩ mình đang làm đúng – đi làm, kiếm tiền, không ngoại tình, không đánh mắng… Nhưng anh quên mất một điều: một người vợ cần được yêu thương, không chỉ cần được ‘không làm tổn thương’.

Anh ngập ngừng một lúc, rồi nói tiếp:

– Anh chưa từng nói với em, nhưng từ nhỏ, anh đã lớn lên trong một ngôi nhà lạnh lẽo. Bố mẹ anh hiếm khi trò chuyện, chỉ lặng lẽ sống bên nhau như hai cái bóng. Anh tưởng đó là bình thường, tưởng chỉ cần không làm sai là đủ. Đến khi em rời đi, anh mới hiểu… không có yêu thương, thì đúng mấy cũng vô nghĩa.

Tôi nhìn anh rất lâu. Trong mắt tôi, anh không còn là người đàn ông mà tôi từng yêu say đắm, cũng không còn là kẻ lạnh lùng năm xưa. Trước mặt tôi giờ là một người đang cố học cách làm lại – chậm trễ, nhưng thật lòng.

Tôi không trả lời ngay. Chỉ khẽ đặt tay lên chiếc gối cũ mà tôi mang theo bên mình. Gối đã được giặt sạch, thơm mùi nắng. Tôi nhớ lời mẹ dặn: “Dù thế nào, đừng khổ vì đàn ông, con nhé.” Mẹ không bảo tôi phải rời bỏ, cũng không bảo tôi phải tha thứ. Mẹ chỉ muốn tôi sống hạnh phúc – theo cách mà trái tim mình lựa chọn.

Tôi đứng dậy, nói nhẹ:

– Em không hứa điều gì cả. Nhưng nếu anh thật sự muốn bắt đầu lại, thì hãy học cách yêu, không chỉ bằng lời nói.

Từ hôm đó, Hưng bắt đầu thay đổi thật sự. Anh nhắn tin hỏi han mẹ tôi, xin phép được đến thăm. Anh học cách nấu ăn, gửi ảnh khoe từng món vụng về làm được. Có lần, anh nhắn: “Anh học nấu món canh rong biển mà em thích… không biết còn dịp nấu cho em ăn nữa không.”

Tôi không trả lời ngay. Nhưng lòng đã mềm lại.

Và rồi, vào một buổi chiều mưa lất phất, Hưng xuất hiện trước cửa phòng trọ tôi, tay cầm ô, tay kia là một hộp cơm tự làm. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ lên như một đứa trẻ vụng về muốn chuộc lỗi.

Tôi mời anh vào.

Chúng tôi ăn cơm cùng nhau trong im lặng. Nhưng không còn im lặng lạnh lẽo, mà là thứ im lặng ấm áp của hai người đang học lại cách yêu, cách lắng nghe, và cách giữ lấy nhau – lần này là bằng sự hiểu, không phải hy vọng mơ hồ.

Tôi đã tha thứ – không phải vì anh xứng đáng, mà vì tôi đủ mạnh mẽ để buông bỏ oán giận. Tha thứ không có nghĩa là quên hết quá khứ, mà là sẵn sàng viết lại tương lai – nếu cả hai thật lòng.

Chiếc gối cũ vẫn ở cạnh tôi. Nhưng giờ, tôi không còn ôm nó để khóc một mình nữa. Mà để nhắc mình nhớ rằng:
Dù con đường có quanh co, thì chỉ cần còn thương, còn nỗ lực vì nhau, thì vẫn có thể quay đầu, cùng bước tiếp.

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ

Link bài gốc

https://sohuutritue.net.vn/ly-hon-chong-nem-cho-vo-chiec-goi-cu-roi-mia-mai-lot-ra-giat-vo-sung-so-voi-thu-ben-trong-d312388.html

Prev Article
Next Article

Related Articles

Chồng hấp hối vì ung thư giai đoạn cuối, tôi nhắm mắt đẻ con cho đại gia để cứu chồng

Chồng hấp hối vì ung thư giai đoạn cuối, tôi nhắm mắt đẻ con cho đại gia để cứu chồng

Giá đốc bí mật theo dõi nữ nhân viên làm hai ca, xin đồ ăn thừa mang về – khi tìm đến nhà cô, anh không tin vào mắt mình ….

Giá đốc bí mật theo dõi nữ nhân viên làm hai ca, xin đồ ăn thừa mang về – khi tìm đến nhà cô, anh không tin vào mắt mình ….

NEWS

  • Ly hôn, chồng ném cho vợ chiếc gối cũ rồi mỉa mai, lột ra giặt vợ sững sờ với thứ bên trong…
    Ly hôn, chồng ném cho vợ chiếc …
  • Nữ sinh đi thi tốt nghiệp bất ngờ bị hỏng xe giữa đường, đúng lúc không biết phải làm sao thì cứu tinh của đời cô xuất hiện
    Nữ sinh đi thi tốt nghiệp bất …
  • Người chồng chăm vợ bị bệnh não kể giọt nước tràn ly khiến anh phải rời đi, tiết lộ phản ứng của bà xã
    Người chồng chăm vợ bị bệnh não …
  • Thấy 7 loại cá này ở chợ phải mua ngay: Dinh dưỡng ngang nhân sâm, rẻ hơn tổ yến, lại không hóa chất
    Thấy 7 loại cá này ở chợ …
  • Phốt ngoại tình chấn động của 1 cựu giám đốc: Vợ tung lên mạng chân dung của 200 cô gái cùng “hợp đồng tình ái”
    Phốt ngoại tình chấn động của 1 …

News daily VN

Copyright © 2025 News daily VN
Liên hệ: [email protected]