Mẹ tôi mất chưa tròn 100 ngày, cả nhà vẫn còn chưa nguôi nỗi đau thì bất ngờ bố tôi tuyên bố sẽ lấy… chính cô giúp việc trong nhà làm vợ. Bà ta cười tủm tỉm, nói giọng dí dỏm:– “Từ giờ các con gọi ta là mẹ kế nhé, cho nó vui cửa vui nhà.”
Chúng tôi chết lặng. Nhưng chưa dừng lại ở đó, chỉ một tuần sau bà ta còn trơ trẽn đòi tăng lương từ 7 triệu lên hẳn 15 triệu/tháng với lý do: “Vừa là vợ, vừa là người chăm sóc ông, vất vả gấp đôi chứ ít gì.”
Cả nhà phản đối kịch liệt, nhưng bố tôi lúc ấy như người trẻ lại, mắt mờ vì tình, gạt phắt đi:– “Các con đừng xen vào chuyện của bố. Bố tự biết lo cho mình.”
Từ đó, bà ta nắm trọn tay hòm chìa khóa, tiền hưu của bố cũng mặc sức tiêu pha. Chúng tôi đành ngậm ngùi, chờ xem mọi chuyện đi đến đâu.
Thế nhưng đúng một tháng sau, bố tôi gầy sọp, mặt mũi xanh xao. Bà ta thì vẫn son phấn đỏm dáng, ngày càng đỏng đảnh. Một buổi trưa, khi cả nhà đang đi làm thì điện thoại đồng loạt đổ chuông, bà ta hốt hoảng hét trong máy:– “Về ngay! Ông ngất lịm, sắp không qua khỏi!”
Chúng tôi bỏ hết công việc, chạy về trong lo sợ. Cửa nhà mở toang, bố nằm bất tỉnh trên giường, bên cạnh là chai thuốc bổ bị vứt chỏng chơ. Cả nhà hoảng loạn đưa đi viện cấp cứu.
Khi bác sĩ xem xét, ông cau mày nói:– “Bệnh nhân không phải do tuổi già hay bệnh tật nặng. Đây là dấu hiệu… bị cho uống thuốc quá liều kéo dài.”
Cả nhà choáng váng, đồng loạt quay sang nhìn bà ta. Khuôn mặt bà vốn đỏm dáng bỗng tái nhợt, lắp bắp:– “T-tôi chỉ cho ông ấy uống… thuốc bổ thôi mà…”
Nhưng trong ánh mắt của chúng tôi, không còn ai tin lời bà nữa.