Chiều hôm ấy, tại một cửa hàng xe máy lớn, xuất hiện một người đàn ông hơn 50 tuổi, dáng vẻ khắc khổ, da sạm nắng, mặc bộ đồ công nhân cũ kỹ, đôi dép tổ ong đã mòn.
Ông bước thẳng vào quầy, chỉ tay về phía chiếc xe SH đời mới trưng bày giữa sảnh:
“Cho tôi xem chiếc này. Tôi muốn mua.”
Nhân viên thoáng sững lại. Họ liếc nhìn ông từ đầu đến chân rồi nhìn nhau, nửa nghi ngờ, nửa bật cười:
“Dạ, chú cứ xem thoải mái ạ.”
Ai nấy đều nghĩ ông chỉ đến xem cho biết, kiểu người ngh/èo ghé qua ngắm chút cho vui rồi đi.
Nhưng chỉ 10 phút sau, ông quay lại, đặt lên bàn một chiếc ba lô cũ, mở khóa ra — bên trong là từng cọc tiền mặt dày cộm, toàn tờ 500 ngàn được xếp gọn gàng.
Ông nói một cách điềm nhiên:
“Tôi mua chiếc xe này. Trả đủ tiền. Cứ đếm đi.”
Nhân viên đứng chết lặng. Quản lý được gọi đến, không khí trong cửa hàng chùng xuống.
Họ bắt đầu thấp thỏm: Tiền nhiều thế này? Mà ông ấy ăn mặc thế kia?
Mùi mồ hôi, mùi nắng gió quyện lại khiến ai nấy càng thêm ngờ vực.
Một nhân viên trẻ khẽ nói với quản lý:
“Anh ơi… hay gọi công an đến kiểm tra đi. Lỡ tiền này… không rõ nguồn thì sao?”
Chưa đầy 10 phút sau, công an khu vực có mặt.
Người đàn ông vẫn bình thản, tay ôm ba lô, ánh mắt điềm tĩnh.
Công an yêu cầu ông xuất trình giấy tờ tùy thân và giải thích nguồn gốc số tiền. Ông lặng lẽ rút trong túi ra một xấp giấy. Là sổ tiết kiệm – giấy tờ bán đất – và bản cam kết rút tiền mặt từ ngân hàng sáng cùng ngày.
Công an xác nhận: tất cả đều hợp pháp.
Không ai nói gì. Không khí bỗng chùng xuống.
Ông nhìn mọi người, chậm rãi nói:
“Tôi làm phụ hồ 30 năm, không hút thuốc, không rượu chè. Mấy tháng trước, vợ tôi mất vì ung thư. Trước khi đi, bả có nói một câu: ‘Ông sống cực cả đời, tôi chỉ tiếc là chưa thấy ông ngồi lên chiếc xe đẹp cho đỡ tủi’. Tôi bán miếng đất cuối cùng ở quê, gom đủ tiền. Hôm nay tôi đến đây… không phải để chứng minh điều gì. Tôi chỉ muốn giữ lời hứa với người đã khuất.”
Cả cửa hàng lặng như tờ. Nhân viên cúi đầu. Quản lý xin lỗi rối rít. Một người trẻ thì thầm:
“Tụi mình đã quá quen nhìn người bằng quần áo.”
Cái kết?
Ông mua xe, trả đủ tiền. Khi lái xe rời khỏi cửa hàng, ông vẫn mặc bộ đồ cũ, nhưng ai nhìn cũng thấy ông… ngẩng cao đầu như một người giàu nhất đời – giàu nghĩa tình, giàu nhân phẩm.
Nguồn: https://sohuutritue.net.vn/nguoi-dan-ong-ngh-eo-mang-theo-mot-balo-tien-mat-di-mua-xe-may-dat-tien-nhan-vien-cua-hang-thay-ng-hi-ng-o-nen-lap-tuc-goi-cs-toi-d312536.html