Hai mươi năm trôi qua từ ngày lớp 12B tốt nghiệp, mỗi người đã có cho mình một cuộc đời riêng.
Có người thành đạt, người bình dị, kẻ thăng trầm. Nhưng ai cũng háo hức khi nghe tin cô chủ nhiệm năm xưa tổ chức họp lớp ở một resort gần thành phố.
Nam – chàng trai trầm lặng năm nào, giờ là một kỹ sư công nghệ thông tin. Tính tình anh vẫn không khác xưa: ít nói, sâu sắc, và cực kỳ để tâm tới những điều nhỏ nhặt.
Ngày họp lớp, Nam đến sớm. Anh đứng từ xa, thấy từng gương mặt thân quen. Có những người thay đổi đến ngỡ ngàng.
Nhưng khi ánh mắt anh dừng lại ở một người phụ nữ đứng bên gốc phượng, trái tim anh như khựng lại.
Linh.
Mối tình đơn phương năm mười tám tuổi.
Nụ cười của cô ngày ấy đã ám ảnh anh suốt một thời tuổi trẻ.
Nhưng giờ đây, Linh trông buồn bã, gầy yếu. Gương mặt trang điểm nhợt nhạt không che được đôi mắt u ám, phòng thủ.
Bên cạnh cô, một người đàn ông đứng sừng sững. Bộ dạng bệ vệ, dáng vẻ kênh kiệu. Hắn khoác vai Linh th/ô b/ạo, như thể cô là vật sở hữu của mình.
Suốt buổi họp, Nam để ý thấy Linh rất ít khi cười. Cô luôn dè dặt, gồng mình như sợ một cử chỉ bất cẩn sẽ chọc giận gã kia.
Nam khẽ nhíu mày.
Hắn là Hoàng – bạn học cũ, vốn nổi tiếng lười học và thô lỗ. Nghe đâu sau này phất lên nhờ buôn bán bất động sản, vung tiền mua chuộc mọi mối quan hệ.
Một lần, trong bữa ăn tối chung, Hoàng say xỉn.
Hắn bắt đầu nói chuyện tục tĩu, lấn át cả bàn tiệc, không ngần ngại khoe khoang:
“Vợ tao á? Phải dạy dỗ ngay từ đầu. Không nghe lời là cho ăn đ//òn mới ngoan!”
Tiếng hắn vang lên, mọi người sượng sùng. Linh ngồi im, mặt tái nhợt.
Nam siết chặt nắm tay dưới bàn.
Hắn còn không biết rằng mỗi lời hắn nói, mỗi cái ánh mắt khinh thường Linh, Nam đều thu hết vào mắt.
Một kế hoạch lóe lên trong đầu anh.
Đêm ấy, cả lớp tổ chức karaoke.
Nam cố ý đề nghị:
“Hay là chúng ta làm một trò chơi nhỏ để ôn lại kỷ niệm? Mỗi người kể một bí mật thời đi học. Ai kể dối, sẽ bị lật tẩy ngay nhé!”
Mọi người hưởng ứng rầm rộ.
Khi đến lượt Hoàng, hắn cười hô hố, hất cằm kiêu ngạo:
“Hồi đó tao cưa bao nhiêu em rồi! Trong đó có cả Linh đấy!”
Tiếng cười rộ lên, xen lẫn những cái nhìn khó chịu.
Linh mặt cắt không còn giọt máu.
Nam đứng dậy, giơ tay xin phát biểu:
“Có thật không nhỉ? Hay là để tôi mở cho mọi người một đoạn clip vui nè.”
Không đợi ai kịp phản ứng, Nam kết nối điện thoại với màn hình lớn. Một đoạn video hiện ra.
Đó là những hình ảnh trong buổi tối hôm đó – Hoàng say xỉn, lăng mạ Linh, thậm chí còn vung tay tát cô trước cửa phòng hát, vì Linh “dám” từ chối rót bia cho hắn.
Cả phòng im phăng phắc.
Một cái tát khô khốc vang lên trong đoạn video như một cái tát thẳng vào mặt Hoàng giữa hàng chục ánh mắt phẫn nộ.
Hoàng đứng bật dậy, gào lên:
“Thằ//ng ch//ó! Mày quay lén tao à?”
Nam vẫn bình thản:
“Pháp luật cho phép ghi hình tại nơi công cộng. Mà đây lại là phòng tập thể. Mày có cần tao gửi đoạn này cho cơ quan công an không?”
Hoàng tái mặt.
Mặt đỏ bừng vì giận dữ lẫn nhục nhã.
Một bạn học nữ lên tiếng lạnh lùng:
“Anh Hoàng, anh còn tự cho mình là đàn ông à? Vậy mà v//ũ ph/u với phụ nữ yếu đuối thế này?”
Một người khác nói tiếp:
“Giờ tôi mới hiểu sao Linh khổ sở như vậy. Nếu tôi là cô ấy, tôi đã bỏ anh từ lâu!”
Ánh mắt mọi người dồn vào Hoàng như những mũi dao sắc lạnh.
Đỉnh điểm, cô chủ nhiệm – người được tất cả kính trọng – đứng lên, dằn từng tiếng:
“Tôi xấu hổ vì đã từng dạy một học trò như cậu!”
Hoàng không nói thêm được lời nào. Hắn lầm lũi bỏ ra ngoài, bóng dáng thất thểu, như một kẻ vừa bị lột trần giữa ánh sáng ban ngày.
Buổi họp lớp kết thúc sớm.
Ai nấy đều bức xúc, thương xót Linh.
Nam nhẹ nhàng tiến đến bên cô:
“Em ổn không?”
Linh ngẩng lên, đôi mắt ướt nhòe.
Cô mấp máy môi, không thốt nên lời.
Suốt bao năm, cô đã quen với việc im lặng chịu đựng. Cô đã nghĩ mình sẽ sống như vậy đến hết đời, cho đến khi Nam xuất hiện.
Nam chìa tay ra, kiên nhẫn:
“Nếu em muốn, anh sẽ giúp em làm lại từ đầu. Bất cứ khi nào em sẵn sàng.”
Linh òa khóc nức nở, ôm lấy anh.
Trong vòng tay Nam, cô thấy mình như đứa trẻ vừa thoát khỏi cơn ác mộng dài.
Những ngày sau đó, Nam âm thầm hỗ trợ Linh làm thủ tục ly hôn.
Với đoạn video và nhiều bằng chứng Linh cung cấp thêm, họ nhanh chóng thắng kiện.
Gã Hoàng bị xử phạt hành vi bạo lực gia đình, tài sản bị chia đôi, danh tiếng tàn lụi.
Linh, sau ngần ấy năm, cuối cùng cũng được tự do.
Cô quyết định mở một tiệm sách nhỏ – ước mơ cô từng ấp ủ thời học sinh nhưng chưa bao giờ dám thực hiện.
Ngày khai trương, Nam đến, tay cầm một bó hoa hướng dương.
Anh cười:
“Hoa hướng dương – loài hoa chỉ vươn về phía mặt trời.”
Linh đón lấy bó hoa, mắt long lanh:
“Cảm ơn anh. Anh là mặt trời của em.”
Nam đỏ mặt, ngượng nghịu. Nhưng trong lòng anh, một niềm hạnh phúc âm ỉ đang nở rộ.
Giống như những cuốn sách trên kệ kia, cuộc đời Linh đã lật sang một trang mới.
Và Nam biết, họ sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện ấy – bằng lòng tin, bằng sự chở che, bằng một thứ tình yêu bền bỉ như chính sự kiên nhẫn của anh suốt những năm tháng qua.