News daily VN

Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Tâm sự
  • Sao
  • Mẹo vặt
  • Xe
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Quan tài cụ bà rung chuyển vì mèo đen, CA lật tẩy bí mật kinh hoàng

Quan tài cụ bà rung chuyển vì mèo đen, CA lật tẩy bí mật kinh hoàng

An Nhiên 20 Tháng 7, 2025

“Mèo đen nhảy vụt qua khiến quan tài của cụ bà rung chuyển, cả dòng họ b/àng ho/àng khi CA tìm ra sự thật rú//ng đ//ộng phía sau…

Buổi lễ tưởng niệm cụ bà Trần Thị Dần – người lớn tuổi nhất làng An Định – diễn ra vào một ngày trời xám mù. Mây giăng kín trời, thỉnh thoảng từng cơn gió lạ lùa qua khiến ai nấy đều rùng mình.

Gia đình cụ Dần nổi tiếng đông con cháu, làm ăn khá giả, nên buổi lễ được tổ chức trang trọng. Chiếc hòm được đặt trang nghiêm giữa gian nhà lớn, xung quanh là hoa tươi và hương trầm nghi ngút. Người dân trong làng kéo đến rất đông để tiễn biệt cụ lần cuối.

Đúng 3 giờ chiều, khi chuẩn bị đưa linh cữu đi an táng, bỗng một con mèo đen từ đâu bất ngờ phóng qua đầu chiếc hòm. Mọi người chưa kịp phản ứng thì chiếc hòm đột nhiên rung nhẹ. Ban đầu chỉ lắc rất khẽ, rồi sau đó mạnh dần. Tiếng cọt kẹt vang lên giữa không gian tĩnh lặng, như thể có gì đó chạm vào từ bên trong…”

“Mọi người chưa kịp phản ứng thì chiếc hòm đột nhiên rung nhẹ. Ban đầu chỉ lắc rất khẽ, rồi sau đó mạnh dần. Tiếng cọt kẹt vang lên giữa không gian tĩnh lặng, như thể có gì đó chạm vào từ bên trong… Chiếc hòm bằng gỗ lim kiên cố giờ đây rung lắc dữ dội hơn, khiến mặt đất dưới chân những người đứng gần cũng như rung lên. Tiếng cọt kẹt ma quái giờ đây rõ ràng hơn, lấn át cả tiếng hương cháy tí tách.

Cả trăm người đang vây quanh linh cữu cụ bà Trần Thị Dần đồng loạt giật mình, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn chằm chằm vào chiếc hòm. Họ bắt đầu lùi lại, chen chúc nhau, tạo thành một vòng trống lớn xung quanh chiếc quan tài đang lắc lư khó hiểu.

Tiếng la hét, thốt lên kinh ngạc, sợ hãi vang vọng khắp gian nhà lớn của dòng họ cụ Dần. “”Trời ơi!””, “”Cái gì thế này?””, “”Ghê quá!””. Những lời kêu lên đứt quãng, run rẩy. Nhiều người phụ nữ lớn tuổi, tay ôm ngực, mặt tái mét, suýt ngất xỉu vì cú sốc quá lớn. Họ chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào kỳ lạ và đáng sợ đến vậy. Không khí tang lễ

trang nghiêm phút chốc biến thành một mớ hỗn độn của sự sợ hãi và hoảng loạn. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc hòm gỗ, chờ đợi điều kinh hoàng tiếp theo sẽ xảy ra.”

“Cả trăm người đang vây quanh linh cữu cụ bà Trần Thị Dần đồng loạt giật mình, ánh mắt đầy kinh hãi nhìn chằm chằm vào chiếc hòm. Họ bắt đầu lùi lại, chen chúc nhau, tạo thành một vòng trống lớn xung quanh chiếc quan tài đang lắc lư khó hiểu.

Tiếng la hét, thốt lên kinh ngạc, sợ hãi vang vọng khắp gian nhà lớn của dòng họ cụ Dần. “”Trời ơi!””, “”Cái gì thế này?””, “”Ghê quá!””. Những lời kêu lên đứt quãng, run rẩy. Nhiều người phụ nữ lớn tuổi, tay ôm ngực, mặt tái mét, suýt ngất xỉu vì cú sốc quá lớn. Họ chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào kỳ lạ và đáng sợ đến vậy. Không khí tang lễ trang nghiêm phút chốc biến thành một mớ hỗn độn của sự sợ hãi và hoảng loạn. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc hòm gỗ, chờ đợi điều kinh hoàng tiếp theo sẽ xảy ra.

Giờ đây, không một ai trong số Người dân trong làng An Định hay Dòng họ cụ Dần còn đủ dũng khí để tiến lại gần chiếc linh cữu bằng gỗ lim kia nữa. Họ đứng dạt ra xa, túm tụm lại thành từng nhóm nhỏ ở các góc Gian nhà lớn, thì thầm to nhỏ, chỉ trỏ về phía chiếc hòm vẫn còn rung lên từng hồi yếu ớt. Khuôn mặt ai cũng tái mét, mồ hôi lấm tấm. Họ vừa sợ hãi, vừa tò mò, nhưng nỗi sợ áp đảo tất cả.

“”Trời ơi, có khi nào… có khi nào cụ…”” Một người đàn ông rụt rè buông lời, nhưng không dám nói hết câu.

Một người phụ nữ lớn tuổi thì thào: “”Điềm gở rồi! Chắc chắn là điềm gở! Tôi sống ngần này tuổi chưa thấy cái đám tang nào kỳ quái như này!””

“”Ma quỷ nhập vào rồi!””, một giọng nói khác vang lên, khiến cả đám đông rùng mình. “”Linh hồn cụ không siêu thoát được, hay là… có oan khuất gì chăng?””

“”Nghe bảo… nghe bảo có người chết sống dậy đấy!””, lời đồn thổi kinh hoàng nhất bắt đầu lan đi nhanh như cháy rừng. “”Quan tài rung lên là dấu hiệu đó! Cụ… cụ chưa chết hẳn!””

Những lời bàn tán sợ hãi, xen lẫn những suy đoán hoang đường cứ thế lan truyền, gieo rắc sự hoảng loạn tột cùng vào tâm trí những người có mặt. Họ nhìn chiếc hòm với ánh mắt vừa sợ hãi tột độ, vừa thấp thoáng sự kỳ thị như thể đó là thứ gì đó ghê tởm, không còn là linh cữu của Cụ bà Trần Thị Dần hiền từ ngày thường. Tiếng cọt kẹt từ chiếc hòm đã dừng lại, nhưng sự tĩnh lặng sau đó còn đáng sợ hơn. Nó giống như sự tạm lắng trước một cơn bão kinh hoàng hơn. Ai cũng nín thở, chờ đợi xem, sau cơn rung lắc bí ẩn đó, điều gì sẽ thực sự lộ diện.”

“Sự im lặng bao trùm Gian nhà lớn, nặng nề hơn cả tiếng động kỳ lạ vừa rồi. Hàng trăm ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc linh cữu gỗ lim, nơi cụ bà Trần Thị Dần yên nghỉ, hay ít nhất là mọi người vẫn nghĩ vậy. Nỗi sợ hãi vẫn chưa tan biến, thậm chí còn lớn hơn, khi cái lạ lùng, không giải thích được đã chấm dứt, để lại khoảng trống cho những lời đồn thổi hoang đường nhất len lỏi vào tâm trí.

Giữa lúc không khí căng như dây đàn đó, một người đàn ông trung niên, dáng vóc khỏe mạnh, bước ra từ đám đông đang túm tụm ở một góc nhà. Ông là Ông Trưởng Tộc, người được kính trọng nhất trong Dòng họ cụ Dần. Khuôn mặt ông căng thẳng, nhưng ông cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

Ông Trưởng Tộc hít một hơi thật sâu, lấy hết sức bình sinh hô to: “”Mọi người bình tĩnh lại! Có gì mà phải hoảng loạn thế!””

Giọng ông vang vọng khắp gian nhà, át đi tiếng xì xào bàn tán. Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía ông, ánh mắt vẫn còn lộ rõ sự sợ hãi và nghi ngờ.

“”Chắc chỉ là gió lùa thôi! Hoặc có cái gì đó bên ngoài va chạm vào hòm!”” Ông nói tiếp, cố gắng đưa ra một lời giải thích hợp lý. “”Không có ma quỷ gì ở đây hết!””

Nhưng dù cố tỏ ra trấn an, giọng của Ông Trưởng Tộc vẫn run run, và ánh mắt ông không giấu được vẻ hoang mang, sợ hãi. Cái nhìn thoáng qua của ông về phía chiếc quan tài cũng đầy vẻ bất an, khiến những lời ông nói trở nên kém thuyết phục hơn. Dù vậy, tiếng nói có uy tín của ông cũng giúp đám đông chùng xuống đôi chút. Họ vẫn đứng im tại chỗ, không dám tiến lại gần linh cữu, nhưng ít nhất tiếng la hét đã ngớt đi.

Ông Trưởng Tộc nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm sự ủng hộ. “”Đây là tang lễ của cụ Dần! Chúng ta không thể để xảy ra cảnh tượng này! Mọi người về chỗ đi!””

Tuy nhiên, không ai nhúc nhích. Nỗi sợ vẫn đóng băng họ tại chỗ. Họ nhìn Ông Trưởng Tộc, rồi lại nhìn về chiếc quan tài, như thể đang chờ đợi một động thái tiếp theo từ nó, hay từ chính người đã khuất bên trong. Sự im lặng lại bao trùm, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp và tiếng tim đập thình thịch của những Người dân trong làng An Định và Dòng họ cụ Dần. Họ vẫn chờ đợi, và không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo trong Gian nhà lớn này.”

“Sự im lặng chỉ kéo dài trong giây lát. Tiếng thở gấp gáp và nhịp tim đập thình thịch vẫn chưa kịp lắng xuống, thì một âm thanh khác lại phá tan không khí tĩnh mịch. Nó không phải là tiếng cọt kẹt hay rung lắc dữ dội như trước, mà là một thứ gì đó tinh tế hơn, ghê rợn hơn.

Rõ ràng, âm thanh đó vọng ra từ bên trong chiếc quan tài/linh cữu cụ bà. Nó giống như tiếng móng tay cào nhẹ vào gỗ, hoặc tiếng một vật gì đó nhỏ đang di chuyển, cọ xát vào thành hòm từ phía bên trong. Rồi lại là một tiếng “”cốc”” rất khẽ, như ai đó gõ nhẹ từ phía dưới đáy.

Hàng trăm cặp mắt lại đồng loạt dán chặt vào chiếc hòm gỗ lim. Lần này, không còn là sự hoảng loạn bùng phát tức thời, mà là một cảm giác rùng mình lạnh lẽo lan tỏa khắp các sống lưng. Cơn sợ hãi ngấm dần, sâu hơn vào từng thớ thịt. Tiếng cào nhẹ lại vang lên, đều đều, kéo dài hơn một chút, khiến người nghe như muốn nín thở.

Ông Trưởng Tộc, người vừa cố gắng trấn an mọi người, giờ đây đứng sững sờ. Khuôn mặt ông tái mét, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào quan tài. Mồ hôi lấm tấm trên trán ông. Ông không còn giữ được vẻ bình tĩnh giả tạo nữa. Ông biết, lời giải thích về gió lùa hay va chạm bên ngoài giờ đã hoàn toàn vô nghĩa. Âm thanh này đến từ *bên trong*.

Trong đám đông Dòng họ cụ Dần và Người dân trong làng An Định, những tiếng nấc nghẹn, tiếng rên rỉ sợ hãi bắt đầu nổi lên. Vài người yếu bóng vía đã khuỵu xuống. Họ lùi lại thêm, chen chúc nhau ở phía xa quan tài, không ai còn dám đứng gần. Hoa tươi và hương trầm vẫn nghi ngút khói, nhưng không khí thiêng liêng của Buổi lễ tưởng niệm đã hoàn toàn bị lấn át bởi nỗi kinh hoàng tột độ.

Tiếng cọ xát lại vang lên, lần này nghe rõ hơn, như thể vật bên trong đang cố gắng di chuyển, tìm cách thoát ra. Rồi lại một tiếng “”cốc””. Không nhanh, không mạnh, nhưng đủ để xé toạc sự tĩnh lặng và gieo rắc sự khiếp đảm. Mọi người nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy sự hoang mang, nghi ngờ, và tuyệt vọng. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không ai dám đến gần. Họ chỉ có thể đứng đó, đông cứng trong sợ hãi, lắng nghe âm thanh kỳ lạ và rùng rợn phát ra từ chiếc hòm nơi cụ bà Trần Thị Dần đang nằm.”

“Tiếng cào nhẹ và tiếng “”cốc”” cuối cùng như giọt nước tràn ly. Cơn sợ hãi bị nén chặt bấy lâu bỗng vỡ tung. Vài người phụ nữ thuộc Dòng họ cụ Dần, vốn đã yếu bóng vía từ trước, không kìm được nữa. Họ bật khóc thét lên, tiếng khóc lẫn với tiếng kêu kinh hoàng xé tan không khí tĩnh lặng đáng sợ.

“”Trời ơi! Chuyện gì thế này!?”” một người gào lên, hai tay ôm chặt lấy đầu.

“”Má ơi! Có phải cụ… cụ hiện hồn không?”” người khác run rẩy, lùi lại vấp vào nhau.

“”Không phải rồi! Tà ma ám rồi! Mau! Mau đi tìm thầy cúng đi!”” một bà cô lớn tuổi, tóc bạc phơ, khóc nấc lên, quay sang lay mạnh tay người con trai đứng bên cạnh. “”Còn đứng trân ra đấy làm gì! Mau! Mau đi tìm thầy cúng cho mẹ!””

Những lời cầu xin, la hét vang lên khắp Gian nhà lớn. Người dân trong làng An Định và những người trong Dòng họ cụ Dần xôn xao, chen lấn nhau tạo thành một vòng tròn xa quanh chiếc quan tài. Vẻ trang nghiêm, cung kính của buổi lễ tưởng niệm hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một cảnh tượng hỗn loạn, ai nấy đều mặt mày tái mét, mắt mở to vì kinh hãi.

“”Đúng rồi! Phải cúng bái! Không thể thế này được!””

“”Gọi công an làm gì! Ma quỷ thì công an giải quyết sao nổi!””

Ông Trưởng Tộc vẫn đứng sững sờ, nhưng giờ đây những người phụ nữ và cả một vài đàn ông cũng bắt đầu kéo ông, thúc giục ông hành động.

“”Ông Trưởng Tộc! Mau đi! Phải làm gì đó đi chứ! Cụ… cụ không yên mồ yên mả rồi!””

Ông Trưởng Tộc nhìn đám đông hỗn loạn, rồi lại nhìn chiếc quan tài lạnh lẽo vẫn im lìm sau những tiếng động kinh hoàng vừa rồi. Mồ hôi túa ra trên trán, ông cảm thấy toàn thân run rẩy. Ông biết, không ai trong số họ, kể cả ông, có thể giải thích được những gì vừa xảy ra. Nỗi sợ hãi tột độ đã bao trùm tất cả.”

“Những tiếng la hét, khóc lóc và kêu gọi tìm thầy cúng bỗng nghẹn lại trong cổ họng tất cả mọi người. Sự hỗn loạn đang dâng lên tột độ đột ngột bị đóng băng. Không phải do bất kỳ ai hô hào hay trấn áp, mà bởi một sự thay đổi kinh hoàng hơn: tiếng cọt kẹt, tiếng cào, tiếng rung lắc dữ dội từ chiếc quan tài của Cụ bà Trần Thị Dần đã hoàn toàn im bặt.

Như khi nó bắt đầu, tiếng động biến mất đột ngột, không một dấu hiệu báo trước.

Sự im lặng đổ ập xuống Gian nhà lớn nặng nề như đá tảng, nuốt chửng mọi âm thanh của sự sợ hãi. Chỉ còn nghe thấy những tiếng thở dốc đứt quãng, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của hàng chục người như muốn nhảy vọt ra ngoài. Tiếng khóc thét lúc trước đã tắt lịm, thay vào đó là những tiếng nấc nghẹn lại đầy kinh sợ.

Ánh mắt của Dòng họ cụ Dần, của những Người dân trong làng An Định, tất cả đều dán chặt vào chiếc quan tài đen nhánh nằm trơ trọi giữa phòng. Chiếc hòm vẫn nằm im lìm, không một tiếng động, không một rung lắc, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng không ai, không một ai trong số họ có thể giả vờ như thế. Vẻ mặt tái mét, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, và sự run rẩy không kiểm soát được trên từng ngón tay đã nói lên tất cả.

Ông Trưởng Tộc vẫn đứng đó, tay vẫn nắm chặt vạt áo, nhưng ánh mắt ông giờ đây không còn vẻ bàng hoàng trống rỗng nữa. Thay vào đó là sự kinh hoàng tột độ và một câu hỏi câm lặng: Chuyện quái gì đang diễn ra? Cái gì vừa bắt đầu? Và cái gì vừa kết thúc một cách đột ngột như vậy?

Không một ai dám nhúc nhích, không một ai dám nói một lời nào, dù là thì thầm. Không khí trở nên căng như dây đàn, chỉ chực đứt tung bất cứ lúc nào. Tất cả đều đang chờ đợi, nín thở chờ đợi xem, liệu sự im lặng này là kết thúc cho cơn ác mộng, hay chỉ là sự tạm lắng trước một điều gì đó còn khủng khiếp hơn đang chờ đợi. Chiếc quan tài vẫn nằm đó, chứa đựng bí mật khiến tất cả run sợ.”

“Sự im lặng chết chóc kéo dài như vô tận trong Gian nhà lớn, mỗi giây trôi qua đều như một thế kỷ. Hàng chục ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc quan tài, lồng ngực thắt lại, không khí đặc quánh mùi sợ hãi. Nhưng chỉ vài khoảnh khắc sau, sự đóng băng đột ngột tan vỡ.

Một vài người trong Dòng họ cụ Dần không kìm được nữa, khẽ cựa quậy. Tiếng thở dốc bắt đầu dày đặc hơn. Rồi những tiếng thì thầm như gió thoảng nổi lên, đứt quãng và đầy hoang mang.

“Nó… nó dừng rồi à?” Một Người dân trong làng An Định thều thào.

“Chuyện gì thế này? Có thật không?” Một người khác run rẩy đáp.

Đột nhiên, tiếng xì xầm lớn dần, và rồi một giọng nói vang lên, phá tan màn sương sợ hãi:

“Con mèo! Con mèo đen đó! Chính là nó!”

Tất cả ánh mắt lập tức quay lại nhìn người vừa lên tiếng – một người phụ nữ trung tuổi thuộc Dòng họ cụ Dần, khuôn mặt tái mét và run rẩy chỉ về phía góc nhà nơi con mèo đã biến mất.

“Đúng rồi! Lúc nãy nó chạy vào! Con mèo đen! Đồ điềm gở!” Một người khác phụ họa, giọng đầy căm phẫn và sợ hãi.

Như tìm thấy một câu trả lời, một đích đến cho nỗi sợ hãi hỗn loạn, sự tập trung của mọi người lập tức chuyển hướng khỏi chiếc quan tài bí ẩn. Con mèo đen! Chính nó! Nó phải là nguyên nhân. Nó đã mang điềm xấu đến. Hoặc có thể, chính sự xuất hiện của nó đã kích hoạt điều gì đó kinh khủng.

Sự hỗn loạn ban đầu do tiếng động từ quan tài giờ đây chuyển thành một cuộc săn lùng đầy căng thẳng và quyết liệt. Những Người dân trong làng An Định và Dòng họ cụ Dần đồng loạt xông vào cuộc tìm kiếm.

“Tìm nó! Tìm con mèo đen đó ngay!” Ông Trưởng Tộc gầm lên, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt ông vẫn còn đó nhưng đã pha thêm sự giận dữ.

Mọi người bắt đầu nháo nhác trong Gian nhà lớn. Họ cúi xuống gầm bàn ghế, lật tung các tấm chiếu, lục soát từng góc khuất, từng khe hở. Tiếng va chạm lạch cạch của đồ vật, tiếng chân chạy vội vã, và những tiếng gọi nhau đầy hoảng hốt:

“Ở đằng kia có không?”

“Nhìn gầm tủ xem!”

“Nó trốn đâu rồi?”

Không khí trở nên căng thẳng tột độ. Dù mục tiêu tìm kiếm chỉ là một con vật nhỏ bé, nhưng trong mắt họ lúc này, con mèo đen đó chính là nguồn gốc của mọi sự kỳ lạ và kinh hoàng vừa xảy ra. Họ tin rằng, nếu tìm thấy và bắt được nó, sự bình yên sẽ quay trở lại. Nhưng con mèo đen dường như đã tan biến vào không khí. Cuộc tìm kiếm vẫn tiếp diễn, đầy bế tắc và lo lắng.”

“Cuộc tìm kiếm con mèo đen tiếp tục trong sự tuyệt vọng. Tiếng thở hổn hển, tiếng lật đồ đạc vang vọng khắp `Gian nhà lớn`. Nhưng giữa màn hỗn loạn ấy, một người cháu trai thuộc `Dòng họ cụ Dần`, người có vẻ ngoài điềm tĩnh hơn những người khác dù trong lòng vẫn đầy bất an, lại không bị cuốn theo đám đông. Ánh mắt anh vẫn dán vào chiếc `quan tài cụ bà`, nơi mọi chuyện bắt đầu và là nơi cuối cùng con mèo đen đã lướt qua.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh. Nếu con mèo chạy qua đó… liệu có gì ở đó chăng? Khác với nỗi sợ hãi tột độ khiến nhiều người không dám lại gần `linh cữu cụ bà` nữa, sự tò mò và một chút can đảm khó lý giải thúc đẩy người cháu trai. Anh chậm rãi bước về phía chiếc hòm, cố gắng không gây chú ý giữa cảnh náo động xung quanh.

Anh dừng lại bên cạnh `quan tài cụ bà`, nơi đặt giữa trung tâm gian nhà, bao quanh bởi `hoa tươi và hương trầm`. Hít một hơi thật sâu, anh khẽ cúi người xuống, ánh mắt hướng về phía gầm chiếc hòm. Không khí dưới đó tối om, tĩnh mịch, khác hẳn với sự ồn ào bên trên. Anh nheo mắt nhìn sâu hơn.

Và rồi, ngay tại vị trí mà anh ngờ rằng con mèo đã phóng qua, một vật gì đó lọt vào tầm mắt. Nó nằm ngay dưới chân hòm, nhỏ bé, màu sẫm, như ẩn mình trong bóng tối. Anh chăm chú nhìn. Đó không phải là một mảnh gỗ vụn, không phải là một bông hoa rụng, cũng không phải bất kỳ vật dụng nào thường có trong một tang lễ. Nó có hình dạng kỳ lạ, bí ẩn.

Người cháu trai cau mày, sự tò mò ban đầu nhanh chóng chuyển thành một cảm giác lạnh gáy. Anh đưa tay ra, ngón tay run rẩy chậm rãi tiến lại gần vật thể sẫm màu nằm dưới gầm chiếc `quan tài cụ bà` thiêng liêng.”

“Ngón tay người cháu trai run rẩy chậm rãi tiến lại gần vật thể sẫm màu dưới gầm chiếc quan tài thiêng liêng. Bỗng, một ý nghĩ khác vụt qua. Chạm trực tiếp? Không biết thứ đó là gì. Nguy hiểm chăng? Anh lập tức rụt tay lại, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm. Giữa cảnh hỗn độn, một nhánh cây nhỏ dùng để trang trí cho lẵng hoa gần đó lọt vào tầm mắt. Nhanh như cắt, anh với lấy nó.

Cẩn thận, anh dùng đầu nhánh cây khều nhẹ vào vật thể. Nó không xê dịch nhiều, cho thấy nó có trọng lượng đáng kể. Anh kiên nhẫn dùng nhánh cây gạt, đẩy vật đó ra khỏi góc tối dưới gầm quan tài. Chầm chậm, từng chút một, vật thể bí ẩn hiện rõ hơn.

Khi nó lăn hoàn toàn ra ngoài, dưới ánh sáng lờ mờ chiếu qua `Gian nhà lớn`, người cháu trai cúi xuống, không ngần ngại nữa mà dùng tay nhặt nó lên. Cảm giác đầu tiên là nặng trịch. Đó là một chiếc túi nhỏ, được bọc kín bằng một lớp vải màu đen dày dặn, cột chặt bằng dây. Bề mặt túi sần sùi, cảm giác bên trong chứa thứ gì đó rắn chắc, góc cạnh.

Tiếng ồn ào tìm kiếm con mèo đen xung quanh bỗng chùng xuống. Vài người thuộc `Dòng họ cụ Dần` và `Người dân trong làng An Định` gần đó, vốn đang rối trí, dần chú ý đến hành động kỳ lạ của người cháu trai. Họ thấy anh đứng cạnh `quan tài cụ bà`, tay cầm một vật thể màu đen, nặng nề.

Những ánh mắt tò mò, pha lẫn kinh ngạc, đổ dồn về phía anh và chiếc túi. Nỗi sợ hãi mơ hồ về con mèo đen và tiếng động `cọt kẹt từ quan tài` ban nãy dần lùi lại. Thay vào đó là sự tò mò mãnh liệt về thứ mà anh đang cầm. Chiếc túi đen này là gì? Tại sao nó lại nằm dưới `linh cữu cụ bà` vào đúng lúc này? Sự nghi ngờ len lỏi trong tâm trí mỗi người. Có phải thứ này liên quan đến những chuyện kỳ lạ vừa xảy ra?”

“Người cháu trai vẫn đứng đó, tay cầm chiếc túi đen nặng trịch, ánh mắt dán vào nó như bị mê hoặc. Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên giữa `Dòng họ cụ Dần` và `Người dân trong làng An Định`. Một số người già hơn, vốn tin vào những điều kiêng kỵ, bắt đầu cau mày.

Ông Trưởng họ, người có uy tín nhất trong `Dòng họ cụ Dần`, bước lại gần, giọng nói pha chút nghiêm khắc và lo lắng. “”Thằng Hải, bỏ ngay cái thứ đó xuống! Không được đụng vào lung tung!””

Hải, người cháu trai, ngước nhìn ông Trưởng họ, vẻ mặt kiên quyết. “”Ông ơi, thứ này… nó ở ngay dưới `quan tài cụ bà`. Đúng lúc chuyện rung lắc xảy ra. Cháu nghĩ nó có liên quan.””

“”Liên quan cái gì mà liên quan!”” Một cụ bà khác trong dòng họ lên tiếng, giọng the thé. “”Đây là `lễ tưởng niệm`, là lúc trang nghiêm. Biết đâu nó là `đồ tùy táng` của cụ, hoặc là vật gì đó mang điềm xấu thì sao! Tốt nhất là cất nó đi, đừng ai động tới!””

Nhiều người già khác cũng gật gù đồng tình, ánh mắt nhìn chiếc túi đen đầy vẻ e dè, sợ sệt. Họ thì thầm với nhau về những câu chuyện ma quỷ, về những vật lạ xuất hiện ở đám tang báo hiệu điều không lành.

Nhưng vài người trẻ tuổi hơn, đứng gần Hải, lại có suy nghĩ khác. Họ cũng chứng kiến `tiếng cọt kẹt từ quan tài` và sự hỗn loạn ban nãy. Đối với họ, thứ dưới gầm quan tài xuất hiện đúng lúc đó khó có thể là sự trùng hợp đơn thuần.

Một người em họ của Hải, tên là Linh, bước tới, nhìn thẳng vào chiếc túi. “”Chú Hải nói đúng đó các ông các bà. Tự nhiên nó lại nằm ở đó? Con nghĩ mình nên mở ra xem. Biết đâu lại tìm được manh mối gì về chuyện vừa rồi.””

Ông Trưởng họ cau chặt mày. “”Manh mối gì? Các cậu muốn làm loạn cái đám tang này lên hay sao? Đụng vào vật lạ ở dưới `linh cữu` người mất là đại kỵ! Là `điềm xấu`!””

“”Nhưng nếu không phải điềm xấu thì sao ạ?”” Linh phản bác, giọng hơi cao hơn. “”Nếu nó là bằng chứng cho thấy có chuyện gì đó thật sự xảy ra, không phải do ma quỷ như mọi người nghĩ?””

Cuộc tranh luận bắt đầu gay gắt hơn. Phe người già giữ vững lập trường bảo thủ, dựa vào kinh nghiệm và nỗi sợ `điềm xấu`. Phe người trẻ, đứng sau Hải và Linh, lại muốn làm rõ mọi chuyện một cách khoa học hơn, muốn tìm hiểu nguyên nhân thực sự của những sự kiện kỳ lạ.

Hải siết chặt chiếc túi trong tay, cảm giác góc cạnh bên trong nó càng thôi thúc anh. Anh nhìn quanh, thấy những ánh mắt dò xét, tò mò, nhưng cũng có cả sự nghi ngờ từ phía những người lớn tuổi. Anh biết, để dập tắt những lời đồn đoán và nỗi sợ hãi đang lan rộng, chỉ có một cách duy nhất.

“”Cháu sẽ mở nó ra!”” Hải nói dứt khoát, cắt ngang cuộc tranh cãi. Giọng anh vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong `Gian nhà lớn`. Anh quỳ xuống, đặt chiếc túi đen lên nền nhà, chuẩn bị tháo sợi dây buộc.

Ông Trưởng họ và những người già khác lập tức la lên phản đối. “”Không được! Dừng lại ngay!”” “”Thằng này lì quá!”” “”Trời ơi, nó dám làm thật kìa!”””

“Hải phớt lờ những lời phản đối, đôi tay run run nhưng dứt khoát tháo nút thắt trên chiếc túi vải đen. Sợi dây có vẻ đã cũ, một vài sợi tơ bung ra khi anh kéo mạnh. Ánh mắt của mọi người trong `Gian nhà lớn` đổ dồn vào chiếc túi, không khí căng như dây đàn. Tiếng xì xào bỗng im bặt, chỉ còn tiếng gió rít qua khe cửa và tiếng nấc nhẹ của một ai đó trong dòng họ.

Khi lớp vải bọc cuối cùng được nới lỏng, Hải cẩn thận mở rộng miệng túi. Bên trong không phải là đồ tùy táng hay một vật gì đó dễ nhận diện. Thay vào đó là một vật thể hình hộp, được bọc kín đáo. Anh đặt chiếc túi xuống sàn, nhẹ nhàng nhấc vật đó ra.

Đó là một chiếc hộp gỗ nhỏ, kích thước chỉ khoảng gang tay. Lớp gỗ sẫm màu, cũ kỹ, cho thấy nó đã tồn tại khá lâu. Điều đáng nói là chiếc hộp được khóa lại cẩn thận bằng một ổ khóa kim loại nhỏ, trông cũng khá cổ.

Sự ngạc nhiên xen lẫn hoài nghi lan nhanh trong đám đông. “”Cái gì vậy?”” “”Sao lại là một cái hộp gỗ?”” “”Và còn bị khóa nữa!””

Ông Trưởng họ và những người già khác, ban nãy còn la lối, giờ lại nín lặng, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp. Nỗi sợ `điềm xấu` nhường chỗ cho sự tò mò và khó hiểu. Một chiếc hộp gỗ bị khóa, nằm bí ẩn dưới `linh cữu cụ bà` đúng lúc xảy ra `tiếng cọt kẹt từ quan tài`? Điều này hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của họ về `đồ tùy táng` hay bùa ngải.

Linh và nhóm người trẻ tuổi cũng tiến lại gần hơn, ánh mắt đầy vẻ suy đoán. Họ biết mình đã đúng. Vật này không phải ngẫu nhiên xuất hiện. Chiếc khóa trên hộp càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn, như thể bên trong chứa một bí mật nào đó cần được che giấu.

Hải cầm chiếc hộp gỗ trên tay, cảm nhận sức nặng của nó. Cái khóa nhỏ lạnh lẽo dưới ngón tay anh. Anh nhìn quanh, thấy những khuôn mặt đang chờ đợi, những ánh mắt vừa tò mò vừa lo sợ. Thứ gì có thể nằm trong chiếc hộp này mà lại được cất giấu kỹ lưỡng đến vậy, và xuất hiện ở một nơi kỳ lạ như thế? Câu hỏi đó như một luồng điện chạy qua tâm trí mọi người, đẩy sự kiện lên một nấc căng thẳng mới.”

“Hải dùng ngón tay cái ấn vào ổ khóa nhỏ, nó không nhúc nhích. Chiếc khóa đã quá cũ, lớp kim loại hoen gỉ bám vào da thịt anh. “”Bị khóa rồi,”” anh lẩm bẩm.

Ông Trưởng họ nóng ruột tiến lại: “”Mở ra xem bên trong có gì! Xem nó có phải thứ quái quỷ gì không!””

Linh lên tiếng: “”Khóa cổ thế này, chắc phải phá thôi ạ. Có ai có kìm hay vật gì cứng không?””

Một người trong `Dòng họ cụ Dần` chạy đi lấy một chiếc kìm nhỏ từ trong nhà kho. Hải cầm lấy, đặt chiếc hộp gỗ lên sàn `Gian nhà lớn`, giữ chặt nó bằng một tay. Tay kia, anh đặt chiếc kìm vào ổ khóa. Ánh mắt của tất cả `Người dân trong làng An Định` và dòng họ đều đổ dồn vào hành động của anh. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Tiếng gió ngoài trời dường như cũng ngừng thổi.

Hải dùng sức bóp mạnh chiếc kìm. Kim loại cũ kỹ kêu ken két. Anh nghiến răng, cố gắng phá bỏ vật cản mong manh nhưng kiên cố ấy. Một tiếng “”tách”” khô khốc vang lên, chiếc khóa bung ra, một phần lẫy gãy rời. Mọi người nín thở chờ đợi.

Hải cẩn thận đặt chiếc kìm xuống, tay run run nhấc chiếc nắp hộp. Anh không vội vàng mở tung, mà từ từ hé một góc nhỏ. Ánh sáng lờ mờ trong gian nhà hắt vào, phản chiếu lên bề mặt những vật thể bên trong.

Khi chiếc nắp được mở hẳn ra, một sự tĩnh lặng đến rợn người bao trùm.

Bên trong chiếc hộp gỗ không phải vàng bạc, cũng không phải bùa chú hay đồ tùy táng quen thuộc. Thay vào đó là một tập tài liệu dày cộp, được buộc gọn gàng bằng sợi dây đay đã ngả màu. Bên cạnh tập tài liệu là một vài vật dụng cá nhân đơn giản: một chiếc bút máy cũ, một chiếc đồng hồ đeo tay dây da đã sờn và một chiếc ví da nhỏ màu nâu.

Hải nhẹ nhàng nhấc tập tài liệu lên. Bìa giấy đã ố vàng, nhưng những dòng chữ viết tay trên đó vẫn còn đọc được. Anh lướt nhanh qua vài dòng đầu tiên. Không phải di chúc hay kinh kệ gì. Đây là những trang ghi chép, nhật ký, thậm chí có cả những bức thư.

Sự bàng hoàng hiện rõ trên khuôn mặt của tất cả những người chứng kiến. `Ông Trưởng họ` lắp bắp: “”Cái… cái gì thế này? Không phải đồ của cụ Dần…””

Một người phụ nữ trong `Dòng họ cụ Dần` kêu lên thất thanh: “”Đây là đồ của ai? Sao lại để ở đây?””

Linh và nhóm bạn trẻ tiến lại gần hơn, ánh mắt đầy vẻ khó tin và suy luận. Họ nhìn những vật dụng cá nhân ấy. Chúng không có vẻ gì liên quan đến một cụ bà đã sống thọ như `Cụ bà Trần Thị Dần`. Chiếc đồng hồ, chiếc ví… chúng dường như thuộc về một người khác, một người ở độ tuổi khác, có lẽ là một người đàn ông hoặc một người phụ nữ trẻ hơn.

Sự xuất hiện của chiếc hộp gỗ bị khóa, cùng với những vật dụng kỳ lạ này, nằm ngay dưới `linh cữu cụ bà` vào `Đúng 3 giờ chiều` ngày tang lễ, sau `tiếng cọt kẹt từ quan tài`, đã vượt quá mọi giới hạn của sự giải thích thông thường. Đây không phải là điềm xấu, cũng không phải là ma quỷ. Đây là một bí mật. Một bí mật rúng động, được cất giấu kỹ lưỡng, và giờ đây bị phơi bày ra ánh sáng, ngay giữa `Buổi lễ tưởng niệm` `Cụ bà Trần Thị Dần`.

Không ai nói nên lời. Họ nhìn chằm chằm vào tập tài liệu và những vật dụng trong hộp, như thể chúng là những mảnh ghép của một câu đố chết người. Sự thật là gì? Ai là chủ nhân thực sự của chiếc hộp này? Và tại sao nó lại nằm ở đây? Những câu hỏi ấy xoáy vào tâm trí mọi người, đẩy sự việc đi xa hơn khỏi một `tang lễ` bình thường, tiến thẳng vào vùng xoáy của những bí ẩn và nghi ngờ tăm tối nhất.”

“Sự im lặng chết chóc bao trùm `Gian nhà lớn`. Ánh mắt mọi người đổ dồn vào chiếc hộp gỗ và những vật kỳ lạ bên trong. Không ai dám chạm vào, như thể chúng là vật mang lời nguyền. `Ông Trưởng họ`, khuôn mặt tái mét, nhìn chằm chằm vào tập tài liệu ố vàng. Ông lẩm bẩm: “”Cái… cái này không phải chuyện đùa… Đồ của ai? Sao lại dưới quan tài?””

Tiếng xì xào bắt đầu lan ra giữa `Người dân trong làng An Định` đứng quanh. Họ chỉ trỏ, bàn tán, nhưng không ai dám nói to. Sự sợ hãi ban đầu về ma quỷ đã tan biến, thay vào đó là cảm giác bất an sâu sắc trước một bí mật trần trụi, phơi bày giữa đám tang.

Một người con trai của `Cụ bà Trần Thị Dần`, tên là Bác Hai, bước lại gần chiếc hộp, khuôn mặt đanh lại. Ông là người điềm tĩnh nhất trong số các anh em. Ông cúi xuống, nhìn kỹ hơn vào chiếc đồng hồ cũ. Không phải kiểu dáng cụ Dần hay dùng. Chiếc ví da cũng vậy, còn khá mới so với tuổi cụ.

Ông Trưởng họ đặt tay lên vai Bác Hai, giọng run run: “”Hai à, chuyện này… chuyện này quá lạ. Nó lại xảy ra ngay sau cái tiếng động lúc chiều… lúc cái quan tài rung lên.””

Bác Hai ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy suy tư. Ông chậm rãi nói, giọng trầm khàn: “”Con hiểu. Cái hộp này… những thứ này… và những chuyện vừa xảy ra. Không thể là ngẫu nhiên được. Con mèo đen, cái tiếng cọt kẹt, sự rung chuyển… rồi cái hộp này xuất hiện ngay dưới linh cữu. Như thể ai đó cố tình cất giấu… hoặc gửi gắm điều gì đó.””

Một người phụ nữ khác trong `Dòng họ cụ Dần`, cô Ba, em gái của Bác Hai, nước mắt lưng tròng: “”Vậy là… không phải cụ hiển linh? Hay là ma quỷ? Nhưng đây là đồ vật mà?””

Bác Hai lắc đầu. “”Ma quỷ không để lại những thứ này. Đây là chuyện của con người. Chuyện gì đó rất nghiêm trọng.”” Ông nhìn quanh, thấy sự hoang mang, sợ hãi và cả sự tò mò bệnh hoạn trong mắt những người xung quanh. “”Chúng ta không thể tự giải quyết được.””

Ông Trưởng họ gật đầu lia lịa: “”Đúng! Đúng vậy. Cái này vượt quá khả năng của dòng họ rồi.””

Bác Hai lấy điện thoại ra khỏi túi. Mọi ánh mắt lại đổ dồn vào ông. Ông mở khóa màn hình, tìm số. `Người dân trong làng An Định` im bặt, nín thở theo dõi.

Bác Hai đưa điện thoại lên tai, hít một hơi thật sâu. Ông nhìn thẳng vào `linh cữu cụ bà`, nơi `Hoa tươi và hương trầm` vẫn còn nghi ngút, như thể đang nói chuyện với mẹ mình.

“”Alo? Xin chào… Tôi là con trai của cụ Trần Thị Dần ở `Làng An Định` đây ạ…”” Giọng ông hơi run nhưng kiên quyết. “”Vâng… `Buổi lễ tưởng niệm` đang diễn ra… Nhưng có một chuyện lạ vừa xảy ra, rất bất thường… Chúng tôi vừa tìm thấy một chiếc hộp gỗ bị khóa, giấu ngay dưới quan tài của mẹ tôi… Bên trong có tài liệu và đồ dùng cá nhân… Chúng tôi nghi ngờ nó liên quan đến những sự việc kỳ lạ vừa xảy ra trong đám tang… Có vẻ không đơn giản ạ… Vâng, chúng tôi nghĩ cần `CA` vào cuộc để làm rõ ạ… Vâng, `Gian nhà lớn` ở cuối làng… Xin các anh đến sớm nhất có thể ạ…””

Ông cúp máy, tay vẫn còn run nhẹ. Ông nhìn `Ông Trưởng họ` và các thành viên trong `Dòng họ cụ Dần`, rồi nhìn ra đám đông `Người dân trong làng An Định`.

“”Con đã báo `CA` rồi,”” Bác Hai nói, giọng vang vọng trong sự tĩnh lặng sau cú điện thoại. “”Họ sẽ đến ngay.””

Sự chờ đợi bắt đầu. Không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, không còn là nỗi buồn của tang lễ, mà là sự căng thẳng tột độ trước một cuộc điều tra sắp sửa diễn ra, hứa hẹn sẽ lật mở những bí mật tăm tối nhất được chôn vùi dưới lớp đất `Làng An Định`.”

“Sự chờ đợi kéo dài như vô tận. Mỗi giây trôi qua càng khiến không khí trong `Gian nhà lớn` thêm nặng nề. `Người dân trong làng An Định` đứng ngoài sân và bên hiên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vào trong với vẻ tò mò xen lẫn sợ sệt. `Dòng họ cụ Dần` quây quần gần khu vực `linh cữu cụ bà`, ánh mắt thấp thỏm nhìn ra cổng làng. Họ không còn bận tâm đến `Buổi lễ tưởng niệm`, tâm trí hoàn toàn bị chi phối bởi những vật thể kỳ lạ nằm cạnh `quan tài`.

Rồi từ phía đầu làng, tiếng còi xe công vụ vang vọng, xé tan màn tĩnh lặng. Hai chiếc xe `CA` từ từ tiến vào `Làng An Định` và dừng lại trước sân `Gian nhà lớn`. Cánh cổng mở ra, một nhóm cán bộ `CA` với trang phục chỉnh tề bước xuống.

Họ nhanh chóng tiến vào nhà, ánh mắt quét một lượt quanh không gian tang lễ. Khuôn mặt họ lộ rõ vẻ nghiêm nghị trước cảnh tượng bất thường: `quan tài` đặt ở trung tâm, xung quanh là vòng hoa và hương trầm, nhưng tâm điểm lại là chiếc hộp gỗ và túi vải đen nằm trên mặt đất, được mọi người tránh xa như tránh tà.

Một cán bộ chỉ huy, vẻ ngoài điềm đạm nhưng ánh mắt sắc sảo, bước tới gần khu vực `quan tài`. Ông nhìn lướt qua `chiếc hộp gỗ` và `chiếc túi vải đen`, rồi ra hiệu cho các đồng nghiệp.

“”Phong tỏa hiện trường,”” ông ra lệnh dứt khoát.

Lập tức, một số cán bộ `CA` kéo dây phong tỏa màu vàng quanh khu vực đặt `quan tài` và những vật chứng. Họ đảm bảo không ai được phép lại gần.

Cán bộ chỉ huy cúi xuống, cẩn thận quan sát `chiếc túi vải đen`, `chiếc hộp gỗ` và tập `tài liệu bên trong`. Ông đeo găng tay, nhẹ nhàng cầm lấy `chiếc túi vải đen`. Túi khá nặng. Tiếp theo, ông nhấc `chiếc hộp gỗ` lên, kiểm tra khóa và trọng lượng. Cuối cùng, ông cầm tập `tài liệu bên trong` lên, lật xem qua vài trang với vẻ chăm chú.

“”Thu giữ toàn bộ số vật chứng này,”” ông nói. “”Đóng gói cẩn thận, đưa về trụ sở để giám định và phân tích.””

Các cán bộ khác nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh. Họ đặt `chiếc túi vải đen`, `chiếc hộp gỗ` và tập `tài liệu bên trong` vào các túi niêm phong chuyên dụng.

Sau khi vật chứng được thu thập, cán bộ chỉ huy quay sang `Dòng họ cụ Dần` và những `Người dân trong làng An Định` đang đứng chứng kiến, vẻ mặt từ sợ sệt chuyển sang tò mò và lo lắng.

“”Ai là người đã phát hiện ra những thứ này?”” ông hỏi, giọng rõ ràng và uy nghiêm.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía một người đàn ông trung niên, chính là người con trai thứ của `Cụ bà Trần Thị Dần`, Bác Hai.

“”Báo cáo các đồng chí, là tôi,”” Bác Hai bước lên, giọng hơi căng thẳng nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. “”Tôi là con trai của cụ Dần. Tôi đã tìm thấy chiếc túi này dưới `quan tài` mẹ tôi.””

Cán bộ chỉ huy gật đầu. “”Đồng chí vui lòng cho chúng tôi xin lời khai chi tiết. Những ai có mặt và chứng kiến sự việc từ lúc bắt đầu, xin hợp tác cung cấp thông tin.””

Cuộc điều tra chính thức bắt đầu. Các cán bộ `CA` bắt đầu phân tán ra, ghi chép lời khai của từng người, từ `Dòng họ cụ Dần` đến `Người dân trong làng An Định` đã chứng kiến toàn bộ sự việc kỳ lạ diễn ra trong `Gian nhà lớn`, ngay giữa `Buổi lễ tưởng niệm` của `Cụ bà Trần Thị Dần`. Tâm điểm của mọi câu hỏi đều xoay quanh khoảnh khắc `con mèo đen` xuất hiện, `tiếng cọt kẹt` và sự rung chuyển của `quan tài`, và đặc biệt là việc phát hiện ra `chiếc túi vải đen` và `chiếc hộp gỗ` đầy bí ẩn.”

“Các cán bộ `CA` bắt đầu công việc chuyên nghiệp của mình. Một nhóm tiến hành lấy lời khai ban đầu từ `Dòng họ cụ Dần` và những `Người dân trong làng An Định` có mặt, ghi lại tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ nhất về sự việc kỳ lạ quanh `quan tài`. Họ đặc biệt chú trọng vào khoảnh khắc `con mèo đen` xuất hiện, `tiếng cọt kẹt` và sự rung lắc, cũng như quá trình tìm thấy `chiếc túi vải đen` và `chiếc hộp gỗ`.

Trong khi đó, nhóm còn lại, bao gồm cán bộ chỉ huy, tập trung vào khu vực trung tâm của `Gian nhà lớn`: nơi đặt `linh cữu cụ bà`. Họ di chuyển `quan tài` một cách cẩn thận, nhẹ nhàng. Dưới nền nhà, họ soi đèn pin, tìm kiếm bất kỳ dấu vết, vết xước, hoặc vật thể lạ nào có thể giải thích cho sự rung chuyển. Họ kiểm tra cả mặt dưới của `quan tài`, các góc, các khớp nối, tìm kiếm dấu hiệu của sự cọ xát hoặc một cơ chế bí mật nào đó.

Mắt họ quét khắp không gian xung quanh, từ sàn nhà, chân tường, đến những vật dụng tang lễ còn lại. Họ lật xem từng tấm thảm, kiểm tra gầm những chiếc bàn, chiếc ghế gần đó. Sự tỉ mỉ, cẩn trọng của họ khác hẳn với sự hoảng loạn ban đầu của gia đình.

Cán bộ chỉ huy quan sát quá trình này. Ông trao đổi với các đồng nghiệp bằng giọng trầm, nhỏ:

“”Việc `quan tài` rung lắc, dựa trên những vật chứng tìm thấy và lời khai ban đầu, khó có thể giải thích bằng yếu tố siêu nhiên,”” ông nói. “”Nhiều khả năng có sự tác động vật lý nào đó, hoặc một cơ chế được thiết kế để cất giấu hoặc di chuyển những vật thể kia.””

Một điều tra viên khác gật đầu. “”Đúng vậy, đồng chí. Chúng tôi không thấy dấu hiệu tâm linh nào. Các vết cọ xát, nếu có, có thể do việc di chuyển vật nặng bên trong hoặc dưới đáy `quan tài`.””

Cán bộ chỉ huy suy nghĩ một lát. “”Những vật chứng này… `chiếc túi vải đen`, `chiếc hộp gỗ`, tập `tài liệu bên trong`… chúng không phải là những thứ bình thường được chôn theo người chết. Tại sao cụ Dần lại giấu chúng kỹ lưỡng như vậy? Và tại sao chúng lại xuất hiện đúng vào lúc này?””

Ông quay sang nhìn `Dòng họ cụ Dần` đang ngồi cách xa, vẫn còn vẻ bàng hoàng.

“”Các đồng chí,”” ông ra hiệu cho nhóm lấy lời khai. “”Chúng ta cần đào sâu hơn vào mối quan hệ trong gia đình này. Kiểm tra lịch sử, các mối quan hệ, các mâu thuẫn, tranh chấp có thể có. Đặc biệt, tập trung vào cuộc đời của `Cụ bà Trần Thị Dần` những năm gần đây. Bà có bí mật nào không? Có ân oán với ai? Ai là người gần gũi nhất và biết rõ về bà?””

Cuộc điều tra bắt đầu mở rộng, không chỉ dừng lại ở hiện trường tang lễ mà còn lấn sâu vào những câu chuyện đời, những bí mật thầm kín của một gia đình, những điều có thể đã bị chôn vùi cùng `Cụ bà Trần Thị Dần`. Ánh mắt các điều tra viên trở nên sắc lạnh hơn khi họ nhận ra, vụ việc này có thể phức tạp và uẩn khúc hơn những gì bề ngoài thể hiện. Những câu hỏi về di sản, mâu thuẫn gia tộc, và những bí mật bị che đậy bắt đầu lởn vởn trong tâm trí họ.”

“Các cán bộ `CA` đã dành hàng giờ để tỉ mỉ phân tích `tài liệu` từ `chiếc hộp gỗ`, đối chiếu chúng với lời khai rối bời của `Dòng họ cụ Dần`, và kiểm tra hiện trường tại `Gian nhà lớn`. Ánh đèn pin vẫn còn chiếu rọi góc này góc kia, làm nổi bật những hạt bụi lơ lửng trong không khí nặng mùi `hương trầm`. Cuối cùng, sự thật kinh hoàng, bị che giấu bấy lâu dưới lớp vỏ bọc của `tang lễ`, đã dần lộ diện.

Cán bộ chỉ huy `CA` đứng thẳng người, ánh mắt quét qua từng gương mặt tái nhợt của `Dòng họ cụ Dần` và một vài `Người dân trong làng An Định` còn nán lại. Không khí trong `Gian nhà lớn` căng như dây đàn.

“”Chúng tôi đã làm rõ vụ việc,”” ông bắt đầu bằng giọng dứt khoát, lạnh lùng. “”Không có chuyện `Cụ bà Trần Thị Dần` ‘sống dậy’ hay bất kỳ yếu tố siêu nhiên nào ở đây cả.””

Ông dừng lại, để lời nói thấm vào những người xung quanh. Những tiếng xì xào nhỏ vang lên rồi im bặt.

“”Sự thật là,”” ông tiếp tục, chỉ tay về phía `linh cữu cụ bà`, chiếc `quan tài` giờ đây đã được kiểm tra kỹ lưỡng và đặt lại một cách cẩn thận. “”Bên trong hoặc dưới đáy chiếc `quan tài` này, đã có một ngăn bí mật được thiết kế để cất giấu những thứ không muốn ai biết.””

Ông giơ tập `tài liệu` và `chiếc hộp gỗ` lên. “”Những thứ này – tài liệu, giấy tờ, có thể là cả vật có giá trị – đã được cất giấu ở đó. Toàn bộ `buổi lễ tưởng niệm`, `tang lễ`, và chính chiếc `quan tài` này chỉ là một vỏ bọc hoàn hảo để tàng trữ hoặc di chuyển những bí mật động trời mà `cụ bà`… hoặc ai đó khác trong `dòng họ` này, muốn giữ kín mãi mãi.””

Những người trong `dòng họ cụ Dần` há hốc mồm kinh ngạc, một vài người run rẩy.

“”Nhân chứng và dấu vết tại hiện trường cho thấy,”” cán bộ chỉ huy tiếp tục, “”vào đúng 3 giờ chiều, khi `con mèo đen` vô tình nhảy qua `quan tài`, nó đã tạo ra một tác động vật lý. Tác động này, dù nhỏ, nhưng đủ để làm xê dịch hoặc kích hoạt cơ chế của ngăn bí mật, khiến chiếc `quan tài` rung chuyển và phát ra `tiếng cọt kẹt`. Vô tình, hành động của con mèo đã vạch trần toàn bộ sự thật, đưa những bí mật tưởng chừng đã bị chôn vùi mãi mãi ra ánh sáng.””

Ông đặt các vật chứng xuống bàn. “”Dựa trên nội dung ban đầu của tập `tài liệu` này, chúng tôi xác định đây là vấn đề liên quan đến tranh chấp tài sản, có thể là đất đai hoặc một khoản tiền lớn, một bí mật đã được giấu kín từ rất lâu trong `dòng họ`. Việc che giấu này đã được tính toán kỹ lưỡng, lợi dụng chính `tang lễ` của `cụ bà` làm bình phong.””

Sự sững sờ bao trùm `Gian nhà lớn`. Không phải ma quỷ, không phải sự hồi sinh kỳ lạ. Chỉ là lòng tham, những bí mật gia tộc, và một âm mưu được che đậy tinh vi. Sự bàng hoàng tột độ hiện rõ trên gương mặt của những người có mặt. Cái chết của `cụ bà` giờ đây dường như chỉ là khởi đầu cho sự phơi bày những uẩn khúc sâu xa hơn, những vết nứt đã tồn tại trong lòng `dòng họ` này từ rất lâu rồi.

Sự thật trần trụi và phũ phàng hơn bất kỳ câu chuyện ma quái nào. Nó là sự thật về con người, về những gì họ có thể làm để che giấu lỗi lầm hoặc bảo vệ tài sản. Trong `Gian nhà lớn` của `làng An Định`, giữa `hoa tươi` và `hương trầm` tưởng niệm người đã khuất, những bí mật của người còn sống lại bị phanh phui một cách nghiệt ngã. Các thành viên `dòng họ cụ Dần` nhìn nhau với ánh mắt dò xét, hoài nghi, và cả nỗi sợ hãi. Ai là người biết? Ai là người đồng lõa? Ai là người hưởng lợi? Những câu hỏi đó lởn vởn trong không gian nặng nề.

Sau cơn chấn động ban đầu, sự im lặng dần bao trùm `Gian nhà lớn`. Những khuôn mặt vẫn còn đờ đẫn, ánh mắt thất thần nhìn về phía `linh cữu cụ bà Trần Thị Dần`. Cái chết của bà, lẽ ra là thời khắc để gia đình đoàn tụ, tưởng nhớ, nay lại trở thành điểm khởi đầu cho sự tan rã, khi những bí mật tăm tối nhất bị phơi bày. Mùi `hương trầm` vẫn bảng lảng, quyện với không khí lạnh lẽo của một `ngày trời xám mù`, như muốn xoa dịu đi sự cay đắng, phũ phàng vừa diễn ra. Những `hoa tươi` trên bàn thờ vẫn rực rỡ, vô tri trước bi kịch của `dòng họ`. Có lẽ, cuộc đời là vậy, luôn tiềm ẩn những lớp lang bí mật dưới vỏ bọc yên bình. Bài học về lòng tham, sự dối trá và gánh nặng của những bí mật bị che giấu đã được khắc sâu vào tâm trí những người chứng kiến buổi `tang lễ` định mệnh ấy. Dù sự thật có đau lòng đến đâu, nó đã được phơi bày, mang theo hy vọng về một sự thanh tẩy, dù muộn màng, cho `dòng họ cụ Dần`.”ˍ

Prev Article
Next Article

Related Articles

Đem 20 tr.iệu đến cho mẹ chồng trả viện phí, tôi sững người khi nghe được cuộc trò chuyện của bố mẹ chồng

Đem 20 tr.iệu đến cho mẹ chồng trả viện phí, tôi sững người khi nghe được cuộc trò chuyện của bố mẹ chồng

Con gái lấy chồng cả năm không về ngoại, tôi nhớ quá đến thăm thấy con đang ngồi giặt tã lót chất thành đống ngoài cổng. Ông bà thông gia mặt đăm đăm khó chịu quát con dâu như ô sin

Con gái lấy chồng cả năm không về ngoại, tôi nhớ quá đến thăm thấy con đang ngồi giặt tã lót chất thành đống ngoài cổng. Ông bà thông gia mặt đăm đăm khó chịu quát con dâu như ô sin

NEWS

  • Phép màu duy nhất đã xảy ra Quảng Ninh ơi: Tìm thấy bé trai 14t sống sót thần kỳ trong khoang tàu bị khóa kín 
    Phép màu duy nhất đã xảy ra …
  • Danh tính đối tượng sát hại chủ tiệm tạp hóa, bị bắt sau 5 giờ gây án
    Danh tính đối tượng sát hại chủ …
  • Xin ăn giữa tiệc cưới xa hoa, cậu bé sững sờ nhận ra cô dâu là mẹ thất lạc, quyết định sau đó của chú rể khiến cả đám cưới ngỡ ngàng…
    Xin ăn giữa tiệc cưới xa hoa, …
  • Đề xuất tăng lương tối thiểu vùng từ tháng 7
    Đề xuất tăng lương tối thiểu vùng …
  • Giá vàng chiều nay (20-6-2025)
    Giá vàng chiều nay (20-6-2025)

News daily VN

Copyright © 2025 News daily VN
Liên hệ: [email protected]