Lúc cô gái bước vào sân bay, người ta chỉ nhìn thấy một người phụ nữ trẻ mặc váy suông rộng, tay ôm túi vải, gương mặt mệt mỏi – kiểu như những bà bầu hay say xe, ngại đông người. Không ai chú ý nhiều.
Cho đến khi Rex, chú chó nghiệp vụ được huấn luyện để đánh hơi chất cấm, đột ngột dừng lại trước cô.
Không gầm gừ. Không cào cắn.
Chỉ… sủa. Dứt khoát. Đều đặn. Không dừng.
Như thể nó biết rõ: “Ở đây có chuyện.”
An ninh sân bay nhắc nhẹ cô gái. Cô cười gượng:
– “Em có thai. Chắc mùi hormone lạ nên nó vậy.”
Thái độ cô rất bình tĩnh. Thậm chí còn chủ động cho kiểm tra túi.
Không có gì. Chỉ có nước, vài gói bánh ăn dặm, thuốc bổ bà bầu.
Nhưng Rex vẫn không dừng lại. Vẫn hướng mũi về phía bụng cô.
**
15 phút sau, cả sân bay tạm dừng một số cổng xuất nhập cảnh. Một chiếc phòng kín được mở ra. Cô gái vẫn im lặng, ánh mắt không còn mơ màng nữa – mà như đang tính toán.
Và rồi, khi y tá kiểm tra vùng bụng, sự thật bị bóc trần.
Không có thai.
Chỉ là một cấu trúc bụng giả cực tinh vi, bên trong chứa hơn 3kg chất bột trắng, được bọc kín trong nhiều lớp ni-lông, và cố định bằng vải ép định hình như đồ bảo hộ thai sản.
Cô gái là “con mồi” được chọn để vận chuyển – bởi chẳng ai nỡ nghi ngờ một bà bầu nhăn mặt xin được ưu tiên vào toilet.
**
Cảnh sát bắt giữ ngay tại chỗ. Hệ thống báo động được kích hoạt. Nhưng điều khiến người ta khó quên nhất… vẫn là khoảnh khắc cuối:
Rex – chú chó đã cứu cả chuyến bay – quay đầu lại, rồi nằm xuống sàn, thở nhè nhẹ như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ.
Trong khi mọi người hối hả ghi chép, chụp hình, viết biên bản…
Nó chỉ ngước mắt nhìn cô gái một lần cuối. Lặng im. Không sủa nữa.