Tôi năm nay gần 60 tuổi, chồng mất sớm, một mình nuôi hai trai một gái ăn học nên người.Tiết kiệm từng đồng, từng cắc suốt bao năm trời, giờ mới dành dụm được hơn 3 tỷ trong tài khoản.Tôi đâu muốn giàu sang gì, chỉ mong có chỗ nương thân khi yếu ốm, chết cũng có cái đám tử tế.
Thế nhưng đến lúc tuổi xế chiều, tôi muốn về ở với con, thì ba đứa chẳng đứa nào chịu đón mẹ về.Cả ba ngồi họp gia đình, chẳng vòng vo:
– “Mẹ chuyển về ở với ai thì phải chia tiền rõ ràng. Ba tỷ mẹ đưa hết cho tụi con, tụi con còn biết đường tính lo liệu chăm sóc…”
Tôi hỏi lại:
– “Nếu mẹ không chia thì sao?”
Cả ba nhìn nhau, thằng út cười nhạt:
– “Thì… mẹ cứ ở nhà riêng đi. Ai cũng bận rộn, chẳng ai đủ điều kiện đón mẹ.”
Tôi ngồi chết lặng. Mình sống vì con suốt đời, đến lúc yếu mới biết con chỉ muốn “chăm mẹ” khi mẹ có tiền.
Tôi sôi máu, không nói thêm lời nào, hôm sau âm thầm đóng gói đồ đạc, vào viện dưỡng lão tư nhân cao cấp, trả phí 5 năm một lần.
Tiền tôi vẫn giữ đủ, chẳng chia cho ai.Chỉ để lại tờ giấy với 3 dòng chữ nguệch ngoạc:
“Mẹ không phải món đồ để mua chuộc lòng thương. Khi nào nhớ mẹ, thì lên thăm. Còn không… mẹ cũng tự lo được.”
3 tháng sau.
Tôi đang đọc báo sáng ở viện thì bác quản lý đưa cho tôi chiếc điện thoại:
– “Có người nhà chị gọi, khóc dữ lắm.”
Là hàng xóm cũ gọi báo tin:“Căn nhà mẹ đứng tên cho thằng cả ở tạm 5 năm qua bị nó mang đi thế chấp mở quán. Giờ vỡ nợ, bị ngân hàng siết nhà. Hai vợ chồng nó bỏ trốn, để lại thằng cháu nội 4 tuổi với con dâu đang khóc vật ra.”
Tôi lặng người.
Không phải vì tiếc cái nhà.Mà là đứa con mình tin tưởng nhất — lại bán rẻ lòng tin để đổi lấy mớ ảo vọng phù phiếm.
Tối hôm đó, tôi mở lại tủ sắt, lôi sổ đỏ căn nhà khác tôi mua ẩn danh dưới tên người quen, lật ra bản sao di chúc tôi đã viết từ trước:
“Tài sản mẹ sẽ trao cho đứa nào biết thương mẹ thật lòng, không phải chỉ khi mẹ có tiền.”
Và rồi tôi nhấc máy, gọi cho con dâu:
– “Mai con dẫn cháu lên đây. Mẹ có chuyện muốn nói, chỉ với mẹ con con thôi.”