Tôi tên là Hùng, 37 tuổi, là một thợ cơ khí lành nghề ở một thị trấn nhỏ miền Trung. Cách đây 5 năm, một tai nạn giao thông kinh hoàng đã khiến vợ tôi – Lan – trở thành người tàn tật, liệt nửa người, không thể tự chăm sóc bản thân. Từ một người phụ nữ nhanh nhẹn, rạng rỡ, nàng hóa thành một cái bóng im lặng nằm trên giường, ánh mắt lúc nào cũng xa xăm, lạnh lẽo.
Chúng tôi từng có một gia đình hạnh phúc, một mái nhà ấm cúng, dù chẳng giàu sang. Khi Lan bị tai nạn, tôi như mất đi một nửa linh hồn. Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi xin nghỉ việc một thời gian dài, chăm vợ từng bữa cơm, từng viên thuốc. Tôi học cách thay băng, xoa bóp, bón ăn. Ai cũng bảo tôi khùng, bảo tôi còn trẻ, hãy buông bỏ mà bắt đầu lại. Nhưng tôi không làm được. Tôi yêu Lan – không chỉ vì lời thề ngày cưới, mà vì những ký ức, những tháng năm chúng tôi cùng nhau đi qua.
Thời gian đầu, Lan còn hay khóc. Nàng sợ làm gánh nặng. Tôi ôm lấy nàng, hôn lên trán, thì thầm: “Chừng nào anh còn sống, em vẫn sẽ là vợ anh.” Nàng nắm tay tôi, yếu ớt, nước mắt rơi không ngừng.
Nhưng rồi năm tháng trôi qua, sự tĩnh lặng giữa chúng tôi ngày càng sâu. Lan trở nên im lặng như một pho tượng. Mỗi ngày tôi đi làm, thuê người chăm ban ngày, tối về tự tay làm hết mọi thứ. Có đêm tôi nằm sát cạnh nàng, kể chuyện ở xưởng, chuyện anh em đồng nghiệp, rồi quay sang – thấy nàng nhắm mắt, không rõ có nghe hay không. Tôi quen dần với sự im lặng đó. Một mình trong căn nhà, tôi học cách sống với bóng tối và ký ức.
Rồi cái ngày định mệnh ấy đến. Hôm đó là một ngày mưa phùn lất phất. Tôi vừa đi làm vừa lo lắng vì để quên điện thoại ở nhà. Trong đầu chỉ nghĩ vội về nhà lấy rồi quay lại xưởng trước giờ giao hàng. Tôi phóng xe vội vã, vừa dựng xe trước cổng thì sực nhớ ra… hôm nay là ngày bà giúp việc nghỉ, tôi đã bảo hàng xóm qua trông giùm Lan một lát.
Cánh cửa gỗ nhà tôi lúc nào cũng đóng, chỉ mình tôi và Lan biết chỗ giấu chìa. Tôi nhẹ nhàng mở cửa, không gây tiếng động – có lẽ vì đã quen cảnh Lan ngủ mê man, tôi không muốn làm phiền nàng.
Nhưng vừa bước vào cửa, tôi như bị sét đánh ngang tai.
Giữa ánh sáng lờ mờ từ phòng ngủ hắt ra, tôi thấy một người đàn ông lạ đang ngồi cạnh giường Lan. Hắn đang thì thầm điều gì đó. Tôi nấp sau vách, tim đập thình thịch, mắt không thể rời khỏi khung cảnh trước mắt.
Lan – vợ tôi – người tưởng như không thể cử động, đang… giơ tay lên. Dù động tác rất chậm, run rẩy, nhưng đó rõ ràng là một cử động có chủ ý. Và điều khiến tôi chết lặng: nàng đang cười. Một nụ cười tôi tưởng đã mất từ nhiều năm.
“Em nhớ anh quá,” tôi nghe nàng nói, giọng yếu ớt nhưng rõ ràng. Người đàn ông kia cúi xuống, hôn nhẹ lên trán nàng.
“Anh cũng nhớ em… Sắp đến lúc rồi, em à.”
Tôi thấy mắt mình nhòa đi. Tôi muốn xông vào, muốn hét lên, nhưng đôi chân không nhấc nổi. Toàn thân tôi đông cứng. Tôi không rõ cảm xúc mình là gì – giận dữ, tủi nhục, đau đớn – hay tất cả những điều đó hòa vào nhau.
Tôi quay lưng, lặng lẽ rời đi như một bóng ma.
Tối hôm đó, tôi ngồi trên ghế, đối diện Lan. Bữa cơm nguội lạnh. Nàng nhìn tôi, ánh mắt khác lạ – như thể biết tôi đã thấy. Tôi chậm rãi hỏi:
– Người hôm nay là ai?
Nàng im lặng. Tôi không cần nàng trả lời. Tôi đã điều tra ngay sau khi rời khỏi nhà. Hắn là Minh – bạn học cũ của Lan, từng có mối tình đầu thời phổ thông. Họ từng liên lạc một thời gian trước tai nạn, rồi tôi tưởng đã cắt đứt. Hóa ra… không phải vậy.
Nàng cúi đầu. Giọng thì thầm:
– Em xin lỗi.
Tôi siết chặt bàn tay. Bao năm tôi chăm nàng, chưa từng đòi hỏi gì. Tôi đã từ chối mọi cơ hội bắt đầu mới. Tôi chịu đựng, hy sinh, chỉ mong giữ được chút tình nghĩa. Vậy mà…
– Em lừa anh bao lâu rồi? – tôi hỏi, không giấu nổi nghẹn ngào.
Nàng khóc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy nàng khóc nghẹn đến vậy.
– Em… không biết bắt đầu từ đâu… Năm ngoái… em bắt đầu có lại cảm giác ở tay, rồi chân. Nhưng em sợ. Em không muốn anh nghĩ em giả bệnh suốt thời gian qua. Em sợ anh bỏ rơi em. Em sợ anh đau. Minh là người duy nhất em dám nói. Anh ấy đến… giúp em tập luyện, giấu anh…
Tôi bật cười chua chát.
– Em nghĩ anh đau vì em đi lại được? Không… anh đau vì em không nói với anh. Em chọn người khác. Bao năm qua, anh là kẻ ngốc sống trong bóng tối, tin rằng tình yêu đủ để giữ em lại.
Nàng đưa tay chạm vào tôi, bàn tay yếu ớt run rẩy. Tôi tránh đi.
– Anh mệt rồi, Lan ạ. Mệt lắm.
Tối đó, tôi không ngủ bên nàng nữa. Tôi ra sofa, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Những ký ức ùa về – lần đầu gặp Lan dưới mưa, lần chúng tôi dắt nhau đi dạo bờ sông, những cái ôm lặng lẽ trong bệnh viện… Và rồi là cảnh tượng sáng nay, như một vết dao cứa sâu vào lòng.
Vài tuần sau, Lan có thể đứng dậy. Nàng bước đi những bước đầu tiên trong bệnh viện phục hồi chức năng. Cả bác sĩ cũng ngạc nhiên. Tôi vẫn chở nàng đi, im lặng như một cái bóng.
Một hôm, nàng đưa tôi một lá thư. Trong đó, nàng viết:
“Hùng à,Em biết em sai, sai rất nhiều. Nhưng em chưa từng ngừng yêu anh. Minh là quá khứ, là nơi em tìm chút dũng cảm khi không dám nói thật với anh. Em không chọn anh ấy – em chọn anh. Nếu anh muốn rời bỏ, em không trách. Nhưng em vẫn mong… nếu một ngày, anh có thể tha thứ, hãy cho em một cơ hội được làm lại – từ đầu – với tư cách là vợ anh, không còn là gánh nặng nữa.”
Tôi đọc thư, lòng ngổn ngang. Tôi không biết mình còn đủ sức để yêu lại không. Nhưng tôi biết, tôi cần thời gian – cho cả tôi và nàng.
Một năm sau.
Lan mở một tiệm hoa nhỏ, tôi trở lại xưởng. Chúng tôi không còn là vợ chồng như xưa, nhưng cũng chưa chia tay. Mỗi tuần, tôi ghé tiệm hoa, mua một bó cúc trắng – loài hoa nàng thích.
Một lần, nàng hỏi:
– Anh tha thứ cho em chưa?
Tôi đáp:
– Anh đang học cách. Em thì sao?
Nàng mỉm cười:
– Em đang học cách yêu lại anh – từ đầu.
Tôi khẽ gật. Trái tim tôi chưa lành, nhưng ít ra, nó đang đập trở lại.