News daily VN

Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Tâm sự
  • Sao
  • Mẹo vặt
  • Xe
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Trộm vàng của vợ đưa bồ đi nghỉ dưỡng, về thấy ảnh mình trên bàn thờ, tôi choáng váng khi nghe vợ nói lý do

Trộm vàng của vợ đưa bồ đi nghỉ dưỡng, về thấy ảnh mình trên bàn thờ, tôi choáng váng khi nghe vợ nói lý do

An Nhiên 28 Tháng 7, 2025

Tr//ộm vàng của vợ đưa b///ồ đi nghỉ dưỡng, về thấy ảnh mình trên b/àn th/ờ, tôi cho/áng vá/ng khi nghe vợ nói lý do…

Tôi tên Lâm, năm nay ngoài 35, từng là người chồng mà ai cũng ngỡ là mẫu mực. Vợ tôi – Thảo – làm kế toán cho một công ty thực phẩm, hiền lành, chịu thương chịu khó, lại rất tin chồng. Có lẽ chính sự tin tưởng ấy đã khiến tôi từng bước trượt dài mà không nhận ra mình đang đánh mất tất cả.

Vợ chồng tôi chung sống đã gần mười năm. Thảo dành dụm từng đồng để tích vàng, bảo sau này có con thì dùng làm vốn. Còn tôi, dạo gần đây lại vướng vào một mối quan hệ sai trái với một cô gái trẻ hơn gần chục tuổi tên là My. Cô ấy sành điệu, thích đi du lịch, sống theo kiểu tận hưởng. Ở cạnh My, tôi cảm thấy mình như trẻ lại, như được ngưỡng mộ và chiều chuộng.

Và rồi, trong một phút mù quáng, tôi làm điều không tưởng.

Thảo có một chiếc hộp gỗ nhỏ cất trong tủ, bên trong là hơn mười cây vàng cô ấy âm thầm dành dụm suốt nhiều năm. Tôi biết mã khóa. Hôm đó, chờ lúc cô ấy đi làm, tôi lén mở hộp, lấy sạch, rồi lập tức đặt vé máy bay cùng My đi nghỉ dưỡng ở Đà Nẵng.

Chuyến đi kéo dài 4 ngày 3 đêm, nào là resort 5 sao, nào là nhà hàng sang trọng, tôi tiêu xài không tiếc tay. My vui vẻ lắm, cứ ríu rít như chim sẻ, còn tôi thì lâng lâng trong cảm giác “một lần sống cho bản thân”.

Ngày trở về, tôi không báo trước với vợ. Trong đầu tôi đã chuẩn bị sẵn một câu chuyện “bịa” về việc đi công tác đột xuất. Thế nhưng… khi mở cửa bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến tôi như muốn khuỵu xuống.

Phòng khách được phủ rèm đen, chính giữa bàn thờ là di ảnh của tôi, khói hương nghi ngút.

Tôi đứng chết lặng, tim đập thình thịch, tay chân lạnh ngắt. Không khí xung quanh tĩnh lặng đến ghê người. Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mình… chết rồi ư?”

Ngay lúc đó, Thảo từ trong phòng bước ra. Cô ấy mặc đồ đen, mặt không son phấn, nhưng ánh mắt lạnh lùng đến rợn người.

Tôi ú ớ:
— “Thảo… chuyện này là sao? Em đang làm gì thế?”

Cô ấy không trả lời, chỉ lẳng lặng đưa cho tôi một tờ giấy. Là giấy báo mất tích, kèm đơn trình báo với công an phường.

Cô nói, giọng bình thản:
— “Anh biến mất bốn ngày, không liên lạc, không tin tức. Em tưởng anh gặp chuyện chẳng lành. Tìm khắp nơi, điện thoại không liên lạc được. Gia đình anh cũng chẳng biết anh ở đâu. Em buộc phải báo công an và… lập bàn thờ để cúng vong, gọi hồn anh về.”

Tôi á khẩu. Tôi để điện thoại ở chế độ máy bay suốt chuyến đi, cố tình cắt liên lạc vì sợ bị phát hiện.

Cô ấy nói tiếp, lần này giọng không còn bình thản nữa:
— “Nhưng rồi em biết anh vẫn sống. Nhờ một người bạn, em thấy hình anh với người khác tay trong tay, đăng ảnh vui vẻ ở biển. Em nhận ra mình đã sai… khi tin anh quá mức.”

Tôi lắp bắp, không biết nên biện minh thế nào. Nhưng Thảo không cần nghe. Cô đặt lên bàn thêm một phong bì: giấy ly hôn đã ký sẵn, kèm bản kê khai tài sản và biên bản trình báo việc mất số vàng.

— “Số vàng đó là tài sản riêng trước hôn nhân, em có đầy đủ chứng từ mua bán. Nếu anh không trả lại, em sẽ nhờ pháp luật can thiệp.”

Lúc đó, tôi mới thực sự tỉnh ngộ. Tôi không mất vợ vì cô ấy thay lòng, mà vì chính tôi đã dẫm nát mọi thứ quý giá nhất đời mình.

Tôi quỳ xuống, xin tha thứ. Nhưng Thảo chỉ nhìn tôi một lần cuối rồi lặng lẽ đi vào phòng, không nói thêm lời nào.

Tối hôm đó, tôi ngồi một mình trong căn phòng đầy mùi nhang, nhìn ảnh mình trên bàn thờ, lòng đau như cắt. Thì ra, có những sai lầm chỉ cần một lần… là mất tất cả.

Sau này, tôi phải bán chiếc xe để trả lại số vàng, chấm dứt mọi liên lạc với My. Nhưng dẫu có làm gì, cũng chẳng thể lấy lại được niềm tin nơi người phụ nữ đã từng tin mình đến tận cùng.

Còn Thảo, cô chuyển nhà, bắt đầu cuộc sống mới. Mọi người nói cô sống bình yên hơn, điềm đạm và đẹp ra thấy rõ.

Còn tôi – người từng có mọi thứ – giờ chỉ còn lại nỗi hối hận và di ảnh “tượng trưng” mà chính tay vợ mình đã lập ra… để kết thúc một chương đời cay đắng.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Tôi lỡ có b;ầu trước khi cưới nên bị nhà trai ch/è;n é/p

Tôi lỡ có b;ầu trước khi cưới nên bị nhà trai ch/è;n é/p

“Cả xóm ai cũng biết nhà nó nợ ngập đầu” – mẹ chú rể đay nghiến ngay trong lúc rước dâu

“Cả xóm ai cũng biết nhà nó nợ ngập đầu” – mẹ chú rể đay nghiến ngay trong lúc rước dâu

NEWS

  • Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt từng li từng tí, đến tận lúc mẹ tôi bị ốm liệt giường
    Suốt 2 năm chung sống, tôi không …
  • Con gái nằng nặc đòi lấy trai bản tận Sơn La, tôi đành lòng chấp nhận vì đã có bầu, ngày ăn hỏi tôi khóc hết nước mắt nghĩ “mất con”
    Con gái nằng nặc đòi lấy trai …
  • Giá vàng hôm nay (30-6-2025)
    Giá vàng hôm nay (30-6-2025)
  • Truy tìm nghi phạm hành hung cô gái tại công viên ở Bắc Ninh
    Truy tìm nghi phạm hành hung cô …
  • Tôi 61 tuổi, lên thành phố chăm cháu nội 6 năm, mỗi tháng tôi yêu cầu con dâu đưa 11 triệu đồng. 6 năm trời tôi bị họ hàng làng xóm chê trách là “ham tiền” nhưng tôi vẫn mặc kệ đều đặn nhận tiền hàng tháng từ con dâu. Trước khi về quê, tôi đưa lại chúng 895 triệu đồng khiến các con sốc tới mức vội vàng báo công an tới, hóa ra…
    Tôi 61 tuổi, lên thành phố chăm …

News daily VN

Copyright © 2025 News daily VN
Liên hệ: [email protected]